CHƯƠNG 106: PHẨM VĂN KHÍ (1)
Sau khi bái hai bái, Triệu Nguyên chuyển ánh mắt về phía trang giấy trắng, nhưng trên trang vẫn lóe lên ánh sáng cầu vồng, nhìn không rõ nét chữ.
“Haiz.”
Thở dài một hơi, Triệu Nguyên không nhịn được mở miệng.
“Hứa tiên sinh viết ra tuyệt thế văn chương, văn chương như thế, kinh thiên địa, khiếp quỷ thần, hoặc là thương cho thiên hạ chúng sinh, hoặc là đem lại lợi ích cho đất nước. Văn chương bậc này, phàm phu tục tử chúng ta không thể nào nhìn lén được, trừ phi là đại nho hay thánh thượng, nếu không thì những người khác đều không thể xem được.”
Triệu Nguyên mở miệng nói như thế cũng coi như là giải thích chuyện vì sao trên tờ giấu lại có ánh sáng cầu vồng.
Lời này nói ra làm cho đám người lại kinh ngạc một lần nữa, bọn họ không hề nghĩ tới còn có cách nói như vậy.
Tuyệt thế văn chương, không thể xem thường, hạng người bình thường không có cách nào xem được.
“Vậy vãn bối có cần sao chép lại một phần hay không?”
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
“Không cần, tuyệt thế văn chương, tự nhiên mà thành, Hứa tiên sinh, Triệu mỗ dự định đóng hộp văn chương này lại, rồi khởi bẩm triều đình, mời đại nho tự mình hộ tống.”
Triệu Nguyên mở miệng, một câu nói kia làm cho cả sảnh đều kinh ngạc xôn xao.
Mời đại nho tới hộ tống văn chương?
Có cần phải làm lớn như vậy không?
“Mời đại nho đến đây, phải chăng có chút quá mức ...khoa trương?”
Hứa Thanh Tiêu khẽ nhíu mày.
Có hai điều, một là quá nể mặt, hơi khoa trương.
Hai là, đại nho là gì chứ? Đó chính là những người đọc sách chân chính, những tồn tại dám chỉ tội hoàng đế, đừng nói là Phủ quân phủ Nam Dự, cho dù có là Quận vương quận Trường Bình nhìn thấy đại nho thì cũng phải cung kính.
Không còn cách nào, địa vị của người đọc sách quá cao, nhưng cái mà Hứa Thanh Tiêu sợ chính là mời đại nho đến đây.
Nếu như để bọn họ nhìn ra mình tu luyện dị thuật, vậy thì thật phiền toái.
“Không, không khoa trương chút nào.”
“Hứa tiên sinh không biết đó thôi, phàm là tuyệt thế văn chương thì không ngoài hai loại là văn chương lập ý hoặc là văn chương trị quốc, hôm nay đề tài thi phủ là An quốc, nghĩ lại, Hứa tiên sinh viết chắc là văn chương trị quốc.”
“Có thể được thiên địa tán thành, thiên văn chương này quá quan trọng, ảnh hưởng đến quốc vận của Đại Ngụy. Hơn nữa, chỉ sợ việc này xảy ra không quá nửa ngày thì đã lan truyền ra khắp phủ Nam Dự, không bao lâu nữa sẽ dương danh thiên hạ.”
“Thiên hạ này cũng không phải chỉ là thiên hạ của Đại Ngụy, có một vài người chỉ hận quốc vận Đại Ngụy ta không lụn bại. Trong mắt bọn họ, loại văn chương bậc này giống như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, nếu như không mời đại nho đến trấn áp, vậy thì Triệu mỗ dám chắc, văn chương không thể nào đưa đến tay bệ hạ được.”
Vẻ mặt Triệu Nguyên đầy nghiêm túc nói.
Mỗi chữ mỗi câu của ông ta đều cực kỳ nghiêm túc.
Nghe xong những lời này, Hứa Thanh Tiêu đã rõ.
Thật đúng là như vậy, văn chương trị quốc có thể được sự tán thành của thiên địa thì cũng đã đủ để chứng minh trình độ của văn chương này. Tuy sẽ làm quốc vận Đại Ngụy càng thêm mạnh hơn nhưng mà thiên hạ này cũng không phải toàn bộ đều là của Đại Ngụy.
Cho dù Đại Ngụy cường thịnh nhất nhưng mà do bảy lần bắc phạt đã làm hao hết vốn liếng, uy danh cường thịnh cũng đã suy yếu không ít.
Chỉ nói đơn giản một điểm này, lúc Võ đế còn tại thế, đặc biệt là trước mấy lần bắc phạt thì thiên hạ cũng không loạn như vậy, đâu có cái gì mà yêu ma loạn thế, nhưng đến cuối thời kì thì có rất nhiều chuyện kỳ quái đã xảy ra.
Là ai cũng không quan trọng, nhưng có thể chứng minh được một điều rằng có người không hy vọng quốc vận của Đại Ngụy được khôi phục.
Bây giờ tuyệt thế văn chương lại hiện thế, vậy những người khác có thể ra tay hay không?
Đáp án rất rõ ràng.
“Nếu như thế thì vãn bối có thể viết thêm mấy quyển, chẳng lẽ cũng không thể giải quyết được vấn đề sao?”
Hứa Thanh Tiêu suy tư nói, nếu đã lo lắng có người sẽ hủy văn chương vậy thì viết thêm mấy quyển đưa qua, cùng lắm thì sẽ chia thành một trăm đường, bản thân hắn cũng chỉ mệt hơn một chút mà thôi.
“Cũng không được.”
Triệu Nguyên vẫn lắc đầu như cũ, nhưng ông không nói rõ ra, mà chỉ mở miệng nói:
“Hứa tiên sinh, có một số chuyện tạm thời không thể nói được, để Triệu mỗ niêm phong hộp trước đã.”
Triệu Nguyên không trả lời, dù sao thì nơi này còn có quá nhiều thí sinh, mặc dù đều là người đọc sách, tài tử các nơi nhưng cũng không thể khẳng định rằng nhân phẩm của bọn họ nhất định sẽ tốt.
Loại chuyện này chắc chắn không thể nói lung tung được, liên quan quá lớn, hiểu được bao nhiêu thì hiểu.
“Được.”
Hứa Thanh Tiêu khẽ gật đầu, Triệu Nguyên lập tức sai người đem một cái hộp ngọc tới, giơ tờ giấy trắng lên, sau đó trang trọng thần thánh mà chầm chậm đặt vào trong hộp ngọc, dán lên trên đó Hoàng Đạo cổ phù Đại Ngụy, lúc này mới xem như trút được gánh nặng.
“Triệu đại nhân, mới đột phá cảnh giới, vãn bối nghĩ mình nên rời đi trước, về quán trọ nghỉ ngơi một chút, điều dưỡng lại thân thể.”
Hứa Thanh Tiêu mượn chuyện vừa đột phá bát phẩm làm lý do, muốn nhanh chóng quay về, khắc ấn văn chương.
“Hứa tiên sinh, bên trong phủ viện có nơi đùng để nghỉ ngơi, xin mời Hứa tiên sinh vào trong nghỉ ngơi.”
Triệu Nguyên không nói gì thêm, nhưng Hứa Thanh Tiêu đã rõ ràng dụng ý của ông.
Nhẹ gật đầu, Hứa Thanh Tiêu liền đứng dậy đi theo Triệu Nguyên.
“Các thí sinh khác tiếp tục khoa khảo, sau khi lần khoa khảo này kết thúc, không được ra ngoài, tất cả đồ ăn trường thi sẽ sắp xếp hết.”
Âm thanh của Triệu Nguyên vang lên nhắc nhở đám người phải tiếp tục khảo thí.
Có lời nói này, đám người cũng không dám trễ nãi vội vàng nâng bút, chỉ là cảnh tượng vừa rồi của Hứa Thanh Tiêu lại cứ khắc sâu trong đầu, nhất thời khó mà có thể khôi phục lại bình tĩnh để tiếp tục làm khảo thí.
Nội viện.
Hứa Thanh Tiêu đi vào nơi nghỉ ngơi, bọn người Triệu Nguyên không thể rời khỏi trường thi, đây là chức trách của bọn họ, cho nên họ chỉ phái người mang hắn vào phòng nghỉ ngơi mà thôi.
“Hứa tiên sinh, nơi đây thanh tịnh, không có sự quấy rầy của người ngoài. Triệu đại nhân nói nếu như Hứa tiên sinh đã tịnh dưỡng xong thì chỉ cần hô với bên ngoài một tiếng, thuộc hạ sẽ đi mời Triệu đại nhân đến đây trao đổi một vài chuyện với ngài, chuyện rất quan trọng.”
Thuộc hạ dẫn đường mở miệng nói với Hứa Thanh Tiêu rằng Triệu Nguyên vẫn còn có chuyện quan trọng.
“Được.”
Hứa Thanh Tiêu khẽ gật đầu.
Hôm nay làm ra tuyệt thế văn chương dẫn tới nhiều điều tốt nhưng tất nhiên cũng sẽ gây ra một ít phiền toái, chỉ sợ cụ thể là sẽ xảy ra chuyện gì thì còn cần phải chờ Triệu Nguyên tự mình nói ra mới được.
“Tiên sinh nghỉ ngơi.”
Sau khi người kia nói xong lời này thì sẵn tiện đóng cửa dùm Hứa Thanh Tiêu rồi rời đi.
Chờ người kia đi rồi
Bên trong gian phòng.
Hứa Thanh Tiêu nghỉ ngơi khoảng nửa khắc đồng hồ thì nhắm hai mắt lại, đi vào Thiên Địa Văn Cung.