CHƯƠNG 109: VĂN CUNG BIẾN HÓA, NGUY CƠ YÊU MA (2)
“Bây giờ chỉ còn lại hai chúng ta, những lời này, ta có thể nói thẳng.”
Triệu Nguyên mở miệng, nói ra những lo lắng trước đó.
“Hứa mỗ đã rõ.”
Hứa Thanh Tiêu gật gật đầu.
“Hứa tiên sinh, bây giờ ngài đã sắp nổi tiếng toàn thiên hạ, trước có thiên cổ danh từ, sau có tuyệt thế văn chương, công tích bậc này, người bình thường chỉ cần được được một thứ đã đủ để lưu danh ngàn năm.”
“Nhưng tuổi của ngài chưa quá hai mươi, chỉ mới học khoảng chừng một tháng thì đã đạt được thành tựu như thế, có thể nói là kinh thiên địa khiếp quỷ thần, nếu như nói về chỗ tốt thì chắc là có hơn ba ngàn loại.”
“Chỉ có điều, cũng có một hai chỗ không tốt.”
“Thiên tuyệt thế văn chương này còn đỡ. Nếu như thật sự bị hủy đi thì cùng lắm cũng chỉ coi như tổn hại chút ít quốc vận, không gây ra ảnh hưởng gì to tát.”
“Về căn bản nằm ở Hứa tiên sinh đây, Đại Ngụy ta có một tồn tại như ngài thế này chỉ sợ là sắp được nghênh đón thời kỳ hưng thịnh. Nhưng thiên hạ này có rất nhiều người không hy vọng Đại Ngụy ta trở nên hưng thịnh một lần nữa, nhất là đám yêu ma.”
“Ta mới vừa báo với ba vị phu tử cùng với phủ quân, nhờ bọn họ mời Võ đạo và Nho đạo từ các nơi đến, thận chí là mời cả cường giả Tiên đạo trấn thủ nơi này. Cảnh tượng như bạch hồng quán nhật chắc chắn đã làm cho đám yêu ma chú ý.”
“Nếu như bọn chúng gây bất lợi cho ngài, vậy mới thật sự gọi là hủy đi gốc rễ. Đây cũng là chuyện mà bọn ta sợ nhất.”
Triệu Nguyên lên tiếng, mỗi câu mỗi chữ đều thể hiện sự lo lắng.
Những điều này, Hứa Thanh Tiêu cũng đã đoán được một phần, chỉ là, có một vài chỗ Hứa Thanh Tiêu vẫn chưa hiểu lắm.
Yêu ma?
Có phu tử Nho đạo ở đây, sao còn phải sợ yêu ma?
Đây chính là điều mà Hứa Thanh Tiêu vẫn chưa hiểu.
Không phải đã nói là nho đạo có thể khắc chế được yêu ma hay sao?
Dị tượng như bạch hồng quán nhật, Hứa Thanh Tiêu biết sẽ làm cho nhiều người chú ý.
Sau đó khi nhìn thấy vẻ mặt và cách nói chuyện ấp úng của Triệu Nguyên thì Hứa Thanh Tiêu cũng đoán được thêm một ít.
Chỉ là, Hứa Thanh Tiêu cũng không lo gì mấy, nhưng giờ thấy Triệu Nguyên nghiêm túc như vậy, Hứa Thanh Tiêu cũng thấy căng thẳng theo.
“Mời nhiều người đến như vậy để đề phòng ai?”
“Chẳng lẽ những yêu ma này dám bước vào phủ Nam Dự hay sao?”
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
“Tất nhiên là chúng không dám rồi, Đại Ngụy ta có cường giả nhất phẩm, trong vòng vạn dặm, bọn họ có thể bước một bước vào. Nhưng nếu bọn họ thật sự dám giết đến đây, thì sẽ được nếm thử sự lợi hại của cường giả nhất phẩm.
“Chỉ là, bọn họ không đánh chính diện nhưng có thể âm thầm đánh lén.”
“Trong yêu đạo có một loại yêu vật tên là Yểm, loại tà ma yêu vật này có thể lặng lẽ nhập vào trong mộng của con người.”
“Khi con người chìm vào giấc ngủ, nó sẽ tiến vào mộng cảnh, gieo xuống tâm ma, làm loạn tâm trí, nhiễu loạn chân thần, có rất nhiều người trẻ tuổi tài cao của nho đạo ta chết trong tay yêu vật này.”
“Loại dị tượng như bạch hồng quán nhật sẽ dẫn tới sự chú ý của yêu ma, nếu không có gì bất ngờ, chắc chắn chúng sẽ tìm tới yểm chú hãm hại ngươi.”
“Nhưng mà Hứa tiên sinh cũng đừng quá sợ hãi. Ta đã đốt hương thượng tấu lên triều đình, triều đình nói sẽ phái hai vị đại nho xuất phát từ kinh thành, đi thuyền rồng đến đây, chỉ cần thời gian hai ngày là có thể đến được phủ Nam Dự.”
“Mà trong hai ngày này ba vị phu tử, phủ quân và các vị cao thủ được mời đến sẽ pử đây tọa trấn, sẽ đề phòng chuyện yêu ma tập kích, chỉ khổ cho Hứa tiên sinh, hai ngày tới không được đi ngủ.”
Những nguy hiểm phía trước Triệu Nguyên đã nói rất rõ ràng.
Lúc này, Hứa Thanh Tiêu đã hiểu ra.
Nho đạo đúng là có thể hoàn toàn khắc chế yêu ma, nhưng mà cũng phải phân ra phẩm cấp. Ví dụ hắn là một nho sinh bát phẩm thì chắc chắn có thể dễ dàng trấn áp yêu ma bát phẩm, thậm chí nói là dễ như trở bàn tay cũng không quá lời.
Đối mặt với yêu ma thất phẩm cũng có phần thắng, hơn nữa còn là phần thắng cực lớn.
Nhưng đối mặt với loại yêu ma lục phẩm thì sao? Một phẩm một tầng trời, tiên thiên áp chế cũng chỉ có mức độ.
Đối mặt với yêu ma lục phẩm thì có lẽ hắn sẽ có cách để chống cự nhưng nếu như muốn thắng nó thì sẽ khó khăn hơn nhiều.
Về phần nếu như tâm người ta hung ác, phái ra một con yêu ma ngũ phẩm thì sao, vậy thì hắn cũng chỉ có thể ngồi đó chờ chết, khỏi giằng co chi cho thêm khổ.
“Đại nhân yên tâm, hai ngày này Hứa mỗ chắc chắn sẽ không ngủ.”
Hứa Thanh Tiêu thẳng thắng đồng ý.
Chuyện liên quan đến tính mạng tất nhiên hắn sẽ không coi là trò đùa.
“Được, vậy mệt cho Hứa tiên sinh rồi.”
“Còn có, nếu như không có chuyện gì, ta mong Hứa tiên sinh có thể sao chép văn chương ra thêm một bản nữa, chuẩn bị thêm vài biện pháp phòng ngừa.”
“Đây chính là bản gốc tuyệt thế văn chương, có thể tăng thêm quốc vận, nhất định phải đặt nó trong Thái Hòa cung, để tăng thêm quốc vận cho Đại Ngụy.”
Triệu Nguyên nói.
Bản gốc văn chương mà Hứa Thanh Tiêu viết được thiên địa tán thành, lại còn có thêm một tia quốc vận, cần phải để vào Thái Hòa cung của Đại Ngụy để tăng cường khí vận cho Đại Ngụy. Mặc dù không tăng thêm nhiều nhưng dù chỉ một chút nhưng khi gia trì cho Đại Ngụy thì sẽ mang theo ý nghĩa phi phàm.
Mà sao chép văn chương lại một lần nữa chính là dùng để cho bệ hạ và các đại nho đọc.
“Được.”
Hứa Thanh Tiêu nhanh chóng gật đầu.
“Vậy ta không phiền Hứa tiên sinh nữa.”
Triệu Nguyên đứng dậy, đi ra khỏi phòng.
Sau khi đưa mắt nhìn Triệu Nguyên rời đi, Hứa Thanh Tiêu cũng chầm chậm ngồi xuống.
Không được ngủ?
Nói thật thì hình như đã gần mười ngày rồi mình không ngủ đúng không nhỉ?
Xem sách trong thư lâu hết bảy ngày, sau đó lại dùng một đêm để nghiên cứu lập bẫy Trình Lập Đông, sau đó lại suy nghĩ về An quốc sách hết một đêm.
Mãi cho đến hôm nay, đúng là mình không ngủ được chút nào.
Thể chất võ giả đúng là tốt, gần mười ngày không ngủ, vậy mà vẫn tỉnh bơ như không.
Ngoại trừ có chút buồn ngủ ra thì thật đúng là không muốn ngủ.
Cùng lúc đó.
Cách nơi này một ngàn bảy trăm dặm.
Đêm đã khuya.
Trong sơn cốc.
Ánh sáng âm u, bên dưới một đầm nước cổ có ẩn giấu một hang động.
Trong hang động,
Năm cái bóng quỷ dị trôi nổi bồng bềnh giữa không trung.
Những cái bóng này không thể nào nhìn ra hình dạng, giống như quỷ mị.
“Trong phủ Nam Dự có dị tượng bạch hồng quán nhật, chính là có người đã viết ra tuyệt thế văn chương, hơn nữa nghe đồn là người viết ra bài văn đó năm nay còn chưa tới hai mươi tuổi, nhập học qua cũng chỉ mới được một tháng đã bước vào bát phẩm chi cảnh.”
“Nho đạo đại tài bậc này, tương lai sẽ trở thành kẻ địch lớn của Yêu tộc chúng ta.”
Âm thanh quỷ dị vang lên, tràn đầy sát khí.
“Tuổi gần hai mươi, nhập học chưa tới một tháng? Huyền Cơ, là ngươi ngu xuẩn hay là bọn ta ngu xuẩn? Nhân tộc có người tài giỏi, ta tin, nhưng đại tài kiểu này căn bản chưa bao giờ nghe thấy, bản thân đám Nhân tộc đã thích nói bốc phét tộc mình.”