CHƯƠNG 108: VĂN CUNG BIẾN HÓA, NGUY CƠ YÊU MA (1)
Chẳng qua cái bẫy này còn cần phải có một khâu tất yếu, đó chính là phải đánh một trận với Trình Lập Đông.
Vì thế Hứa Thanh Tiêu vẫn luôn băn khoan, dù sao thì thực lực của Trình Lập Đông cũng hơn mình, nhưng rốt cuộc là mạnh đến mức nào, mình với Trình Lập Đông chênh lệch nhiều hay ít, đây cũng là một vấn đề.
Bây giờ có Võ đạo trường này thì có thể giải quyết phiền toái này.
Có ẩn giấu gì hay không, cuối cùng là mạnh hay không mạnh thì Hứa Thanh Tiêu cũng có thể biết được,
“Thanh Tiêu huynh.”
Đột nhiên âm thanh của Triều Ca vang lên.
“Ta đây.”
Hứa Thanh Tiêu lấy lại tinh thần nhìn về phía Triều Ca.
“Thanh Tiêu huynh, dù không biết ngươi đã xảy ra chuyện gì nhưng ngươi và ta là một thể, còn nữa, ta cũng biết ngươi rất thông minh, cũng có thiện tâm, có một số việc, nếu ngươi đã lựa chọn phải làm thì nhất định là ngươi có nỗi khổ tâm.”
“Ta cũng không khuyên ngươi điều gì, nhưng vừa rồi trong khi ngươi đang suy nghĩ việc khác thì ta đã quan sát tình huống của ngươi, Võ đạo của ngươi có tỳ vết.”
Triều Ca lên tiếng, y không quan tâm Hứa Thanh Tiêu muốn làm gì bởi vì y tin tưởng Hứa Thanh Tiêu .
Đơn giản y chỉ muốn khuyên Hứa Thanh Tiêu suy nghĩ cho kỹ mà thôi, chẳng qua đây cũng không phải là chuyện quan trọng gì, điều quan trọng chính là y đã phát hiện ra Võ đạo của Hứa Thanh Tiêu có vấn đề.
Trước đó y chưa khôi phục ký ức cho nên vẫn không nhìn ra.
Sau khi khôi phục lại, hắn liền thấy được bây giờ Hứa Thanh Tiêu đang xảy ra vấn đề gì.
“Mong Triều Ca huynh chỉ giáo.”
Võ đạo xảy ra vấn đề?
Đúng thật là Hứa Thanh Tiêu không hiểu. Đến bây giờ, hắn vẫn tu luyện Võ đạo theo kiểu người mù qua sông.
Bây giờ có người chỉ điểm cho, tất nhiên là Hứa Thanh Tiêu cực kỳ mong đợi.
“Huynh viết nguyên bản của dị thuật ra cho ta xem xem.”
Triều Ca biến ra văn phòng tứ bảo, bảo Hứa Thanh Tiêu viết ra dị thuật trước đã.
“Được.”
Hứa Thanh Tiêu không chần chờ, nâng bút viết xuống bản đầy đủ của Kim Ô tôi thể thuật, một chữ cũng không bỏ sót.
Đợi sau khi viết xong.
Triều Ca cẩn thận tỉ mỉ nhìn xem một hồi, qua thật lâu sau, y mới khẽ gật đầu, chợt nhận ra điều gì đó.
“Ta hiểu rồi.”
“Thanh Tiêu huynh, công pháp mà huynh tu luyện lúc trước tuy là Thuần Dương công pháp, nhưng mà chẳng qua cũng chỉ thuộc về loại công pháp tương đối cơ bản mà thôi.”
“Còn bản Kim Ô tôi thể thuật này dẫn Thái Dương chi khi giúp huynh tẩy gân phật tủy, khơi thông gân mạch, Thuần Dương quá bá đạo làm cho tính tình người ta trở nên nóng nảy, sinh ra sát niệm.”
“Nguyên nhân chủ yếu là bản công pháp này cũng là một bản công pháp không được hoàn chỉnh, hẳn là công pháp đã bị thiếu khuyết.”
Triều Ca trả lời như thế, khiến cho Hứa Thanh Tiêu cũng bừng tỉnh ra.
Thì ra là như vậy à, mặc dù không hiểu rõ lắm nhưng mà nghe thì thấy rất có lý.
“Vậy có phải là ta cần phải tìm ra bản công pháp đầy đủ đúng không?”
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
“Không cần, ngu huynh có thể giúp ngươi thôi diễn ra.”
Triều Ca tự tin nói.
Thôi diễn?
Lúc này, Hứa Thanh Tiêu cảm thấy thật kinh ngạc.
“Thanh Tiêu hiền đệ, dù có thể nào đi chăng nữa thì ngu huynh cũng là một Bán thánh, chỉ mấy trang công pháp thế này, ta có thể diễn ra được.”
Triều Ca lộ ra mười phần tự tin.
“Đa tạ Triều Ca đại huynh, ngu đệ chỉ là kinh ngạc mà thôi, không phải là muốn chất vấn.”
Hứa Thanh Tiêu sẽ không đi chất vấn một vị Bán thánh. Vào thời kì đỉnh phong, người ta có thể thổi một hơi chết mười vạn tên như mình, vậy thì còn gì mà không tin nữa chứ.
“Chẳng qua là, chính đệ phải suy nghĩ cho kỹ, ngu huynh có thể thôi diễn ra bản đầy đủ nhưng có thể giải quyết phiền toái của dị thuật hay không thì ta cũng không rõ ràng lắm.”
“Nhưng mà cũng có hai điểm tốt.”
“Một là bản Kim Ô tôi thể thuật đầy đủ sẽ có thể giúp ngươi ngưng tụ ra Thái Dương thánh thể, trong trí nhớ của ta thì loại thể chất này rất mạnh, thậm chí có thể giúp cho ngươi vượt cấp chiến đấu.”
“Thứ hai, nếu như cứ mãi tu luyện bản dị thuật bị khiếm khuyết này thì căn cơ của ngươi sẽ bị hủy, đừng thấy tốc độ tu luyện của ngươi bây giờ rất nhanh, nhưng mà sớm muộn gì thì có một ngày ngươi sẽ bị kẹt mãi tại một cảnh giới, cả đời cũng khó có thể đột phá, điểm này thì không đùa được đâu.”
Triều Ca mang vẻ mặt nghiêm túc nói.
Y chỉ cần liếc một cái là đã nhìn ra khuyết điểm trí mạng của bản công pháp này, cho nên tốt xấu gì cũng phải nói trước một tiếng với Hứa Thanh Tiêu, để cho hắn tự mình quyết định.
“Triều Ca đại huynh, đệ đồng ý tu luyện.”
Suốt đời cứ kẹt ở một cảnh giới, vậy đây không phải là con đường chết hay sao?
Chắc chắn là phải luyện rồi, ít nhất còn có thể ngưng tụ cái gọi là Thái Dương thánh thể, có thể tăng cường thực lực, về phần tác dụng phụ của nó có phải sẽ càng lớn hơn hay không thì Hứa Thanh Tiêu không thể quản được.
Chuyện giai đoạn đầu còn chưa giải quyết xong mà ngươi lại nghĩ đến giai đoạn sau à?
Không phải tầm nhìn của Hứa Thanh Tiêu hạn hẹp mà ngược lại, hắn làm việc rất quyết đoán.
“Vậy được, vì muốn tốt cho ngươi, ngu huynh sẽ thôi diễn một phen, mấy ngày này ngươi đừng nên đột phá cảnh giới Võ đạo nữa, chờ đến khi ngu huynh thôi diễn xong sẽ lập tức đi tìm ngươi.”
Triều Ca nói.
Làm phiền huynh trưởng.
Hứa Thanh Tiêu hành đại lễ.
“Khách khí rồi.”
Triều Ca đáp lễ.
Nếu đã như thế thì Hứa Thanh Tiêu cũng không nói thêm gì nữa, chậm rãi rời khỏi Thiên Địa Văn cung.
Đợi sau khi Hứa Thanh Tiêu rời khỏi Thiên Địa Văn cung.
Đập vào mắt hắn chính là phòng khách.
“Khụ.”
Sau khi ho nhẹ một tiếng, Hứa Thanh Tiêu đứng dậy, đẩy cửa phòng ra, ngoài cửa đang có hai người đứng canh gác.
“Hứa tiên sinh.”
Nghe được động tĩnh của Hứa Thanh Tiêu, hai người bọn họ hết sức chú ý, giờ Hứa Thanh Tiêu lại mở cửa ra, hai người cũng rất cung kính.
Trước mắt địa vị của vị này là gì, bọn họ rõ hơn bất cứ ai, tương lai chắc chắn hắn sẽ lên như diều gặp gió, sao có thể không tôn trọng cho được?
“Thi phủ đã kết thúc rồi, phiền ngươi thông báo cho Triệu đại nhân một tiếng.”
Nhìn sơ qua sắc trời, Hứa Thanh Tiêu mở miệng, nhờ hai người đi thông báo cho Triệu Nguyên.
“Vâng, Hứa tiên sinh đợi một lát.”
Hai người gật đầu, sau đó người đứng bên phải lập tức lên đường, đi tìm Triệu Nguyên.
Không đến hai mươi hơi thở, bóng dáng Triệu Nguyên đã xuất hiện trong tầm mắt.
Ông ta ôm hộp ngọc, lộ ra vẻ cẩn thận.
“Ra mắt Triệu đại nhân.”
“Ra mắt Hứa tiên sinh.”
Hai người làm lễ, có điều Triệu Nguyên ôm hộp ngọc, không cách nào hành lễ, cho nên chỉ hô lên một tiếng.
“Các ngươi đi ra bên ngoài trông coi, bất luận là ai cũng không cần quấy rầy chúng ta.”
Nghe được lời căn dặn của Triệu Nguyên, hai thủ vệ lập tức rời đi.
Đợi sau khi thủ vệ rời đi, triệu nguyên mới đi vào trong phòng, đặt hộp ngọc xuống, sau đó nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu nói:
“Hứa tiên sinh, lúc ở trường thi người đông phức tạp, cho nên có rất nhiều lời ta không thể nói ra được.”