CHƯƠNG 76: MỜI THANH TIÊU HUYNH LÀM THƠ (1)
Có câu nói muốn diệt được bên ngoài, trước hết phải yên lòng bên trong.
Chuyện bên ngoài như thế nào đi nữa, nói tóm lại vẫn có đường để đi, cho dù man di đã đánh hạ Tĩnh thành rồi, nhưng họ vẫn chưa gây ra được họa diệt quốc.
Bố trí chiến tuyến, lòng dân mấu chốt, phân phối tài nguyên, cùng với trị quốc an cư, có cái nào không nhức đầu hơn vấn đề man di không?
Chỉ dựa vào bản thân đánh giết thì có hữu dụng không?
Nhất định là vô dụng,
Cho nên [An Quốc], tuyệt đối không phải ở vấn đề biên cương.
Trăm việc không dùng được nhất chính là thư sinh, bảo thư sinh đi nói chiến tranh lịch sử, chẳng khác gì lý luận suông, một đống mã hậu pháo.
Không đi đến chiến trường, không biết được chiến tranh chân chính, tất cả mọi thứ nói đến đều là vô nghĩa.
Cho nên hoàng đế sẽ không ngu xuẩn đến mức như vậy, để cho một đám thư sinh đàm luận chuyện chiến tranh.
Cái an quốc này.
Hẳn là... kinh tế.
Ừ.
Vấn đề kinh tế.
Đối với một quốc gia mà nói, các vấn đề bên ngoài nhỏ hơn các vấn đề bên trong, lấy lịch sử ra làm gương, hầu hết các quốc gia sụp đổ, lý do đều là có vấn đề ở bên trong.
Mà bộ phận ở trong đó, chẳng qua chỉ có hai cái.
Triều đình và bách tính.
Phiên vương, quyền thần, đảng phái là gốc rễ của triều đình.
Kinh tế, nông nghiệp, cuộc sống, là nguồn gốc của người dân.
Chuyện triều đình, không tới phiên một đám thư sinh đến khoa tay múa chân, mấy cái cấp bậc như chiến đấu, dùng đầu ngón chân thôi đã có thể đùa chết một đám người.
Vì vậy, nếu hoàng đế lấy ''An quốc'' làm chủ đề.
Gốc rễ phải là "An trị quốc gia."
Làm thế nào để làm cho đất nước an bình, để cho bách tính ăn uống no đủ.
Một khi dân chúng ăn uống no đủ, sẽ giảm bớt rất nhiều cạnh tranh, tranh chấp, hơn nữa bách tính cũng sẽ sinh ra niềm tin cậy rất lớn đối với quốc gia.
Lấy một ví dụ đơn giản nhất, dân chúng ăn không đủ no, mặc không ấm, ngoại tộc đánh vào, liên quan méo gì tới ta? Trái lại thì chẳng phải thời khổ kéo dài ra thêm tý nữa thôi à, thậm chí còn hận sao không đánh đến mau lên.
Nhưng nếu dân chúng ăn no uống đủ, còn có tiền nhàn rỗi đi câu lan nghe hát, có giặc đánh tới thật, ai mà không tức?
Ta đang sống sướng thế này, ngươi tới phá hỏng cuộc sống của ta hả? Ông đây liều mạng với ngươi.
Cho nên chính sách an quốc, phải bắt đầu từ dân chúng, đáp ứng nguyện vọng của dân chúng, nên là củi gạo dầu muối, mà tất cả những thứ đều là ngân lượng.
Nói toẹt hẳn ra.
Là đồng tiền.
Trong lòng Hứa Vân Tiêu đã chắc chắn được phương hướng, nhưng trên mặt không hiện ra, hắn là người đọc sách, nhưng không phải thánh nhân.
Nói ra làm gì? Khoe bản thân có rất có tài à? Sao đó bị người ta sao đề?
Những lời tốt đẹp thì nói suốt được, lại không mất tiền.
Nhưng cái việc ấy vẫn kín tiếng lại, người ta có tán thành hay không là một chuyện, không cần thiết cái danh tiếng này lắm.
Ừm, âm thầm phát triển thì ổn định hơn.
Trong yến hội.
Đợi đến khi Hứa Thanh Tiêu hồi thần lại, mới phát hiện mọi người có chút đau khổ, vốn còn đang rất náo nhiệt, đột nhiên cảnh sắc thay đổi hẳn đi.
"Nhục của quốc gia rõ mồm một ở trước mắt, chúng ta là người đọc sách, chỉ có thể hàn song khổ đọc chứ không thể cống hiến được cho quốc gia, đúng là xấu hổ."
(Hàn song khổ đọc: Miêu tả sự gian khổ miệt mài đèn sách của những kẻ đọc sách xưa dưới khung cửa lạnh mùa đông.)
"Đúng thế, phồn hoa đương thời không thể tách rời khỏi sự hy sinh của các tiền bối, lũ man di đáng hận.”
"Đợi đến một ngày nào đó, ta có thể gia nhập binh bộ, tới phương Bắc chinh chiến, ta nhất định phải giết tận diệt bọn họ."
Đề tài không biết từ lúc này bắt đầu dần dần chuyển sang công kích man di phương Bắc.
Hứa Thanh Tiêu ở nhà Chu Lăng đã đọc qua không ít sách, ở trong đó có nhắc đến man di phương Bắc.
Man di phương Bắc là một cái gai trong lòng con dân Đại Ngụy, từng giờ từng phút một đều đang đâm vào lòng từng người trong thiên hạ.
Dòng tộc phương Bắc, trời sinh thích hợp làm võ giả, cơ thể cường tráng, hơn nữa gân mạch tự thông, đây là ưu thế của chủng tộc.
Mười người binh sĩ Đại Ngụy đánh không lại một kẻ phương Bắc, đây cũng là sự thật không thể chối cãi.
Cũng may, ông trời cho ngươi thiên phú về thể lực, sẽ suy yếu trí lực, đại bộ phận bọn họ trí lực đều ở mức bình thường.
Bọn họ xâm lược Đại Ngụy, cướp bóc đều là chuyện nhỏ, trọng điểm là bọn họ vô cùng tàn ác thích hành hạ người đến chết.
Nhục nhã Tĩnh thành ấy, không chỉ đánh tới gần kinh đô.
Mà còn dùng thủ đoạn hành hạ con người đến thảm khốc, hành hạ bách tính vùng Trung Nguyên đến chết.
Đây mới là điểm phẫn nộ thật sự.
Đây cũng là việc Đại Ngụy muốn làm nhất từ khi lập quốc tới nay, quét sạch man di, thống nhất thế lực phương bắc, gom góp tài lực, một lần nữa trấn áp biên cảnh, hoàn thành sự nghiệp thống nhất đất nước trước đây chưa từng có.
Nhưng mà chín đời quân vương rồi vẫn chưa làm được, thế hệ này thật ra càng khó làm được hơn.
Có hy vọng nhất vẫn là võ đế, nhưng đáng tiếc vẫn là thất bại.
"Tội ác man di, kê lên chồng chất, thật sự muốn làm một câu thơ để tiết hận trong tâm, nhưng câu chữ không đủ, khó lòng thanh nhã."
"Ở đây có ai nguyện phú một bài thơ không?"
Lý Hâm mở miệng, hắn lên án Man tộc mạnh mẽ, muốn làm thơ, đáng tiếc trình văn chương không đủ, liền đưa ánh mắt nhìn về phía mọi người.
Giờ khắc này, cảnh tượng yên tĩnh lại.
Cũng không phải là không ai biết làm thơ, nhưng đột nhiên làm thơ thì có chút khó khăn, nhưng lâm trận phát huy cũng không phải là không được, có điều nhiều người nhìn như vậy, chẳng may thơ không hay, chẳng phải là trở thành chuyện cười rồi sao?
Hứa Thanh Tiêu ngồi ở phía dưới, hắn uống một ngụm rượu, rất là hiểu được cảm giác của mọi người.
Dù sao đọc là đọc sách vài năm, viết văn cũng tạm được, dù sao thì nghĩ đến cái gì thì viết cái đó, nhưng làm thơ thì không giống thế, không có chút văn hóa thì đúng thật là không làm được.
Lại phải hợp cảnh, hợp tình, còn phải gieo vần, không thể là thơ con cóc nữa, chẳng may nói sai, rước nhục vào thân, đúng là thành chuyện hủy hoại danh tiếng.
Có thể hiểu được.
Nhưng mà vào đúng lúc này, có người bỗng nhiên nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, không nhịn được đứng dậy cười nói.
"Lý công tử, ta nghe nói Trần Tinh Hà, Trần huynh làm thơ vô cùng hay, nhưng mà hình như Trần huynh không tới, trái lại thì sư đệ Hứa Thanh Tiêu của hắn đã tới rồi, chi bằng mời Thanh Tiêu huynh ngâm một bài thơ?"
Người này mở miệng.
Trên mặt tràn đầy tươi cười, nhìn Hứa Thanh Tiêu mà nói.
Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ ánh mắt mọi người đều tụ lại đấy.
Hứa Thanh Tiêu có chút bối rối.
Hả?
Bảo ta làm thơ?