CHƯƠNG 77: MỜI THANH TIÊU HUYNH LÀM THƠ (2)
Ta làm ra được cái cóc khô gì ngươi có biết không?
Mà nè, hình như ta chưa từng đắc tội với ngươi mà nhỉ?
Không đúng, vừa rồi ta còn khen ngươi, không ngờ ngươi lại đối xử với ta như vậy?
Được được lắm, ta phải nhớ kỹ tên ngươi, sau này không bao giờ khen ngươi nữa.
Hứa Thanh Tiêu hơi rối, hắn đang ngồi ngoan ngoãn uống rượu, bỗng nhiên có người kêu mình ra làm thơ?
Hắn đếch thèm làm.
Bản thân chỉ có một tẹo văn hóa, đứng lên làm thơ chính là vứt mặt nhận xấu hổ, không làm không làm…
Không phải Hứa Thanh Tiêu khiêm tốn.
Hứa Thanh Tiêu cũng rất thích được nghe mọi người nói chuyện phiếm, dù sao thì từ đó hắn cũng có thể biết thêm được một vài tin tức.
Nhưng bảo hắn làm thơ, làm kiểu gì đây?
Vấn đề là lúc này, tác dụng phụ của quan hệ xã giao tốt đã xuất hiện.
“Đúng vậy đấy, đúng vậy đấy, vừa nhìn là biết Thanh Tiêu huynh tài hoa hơn người, mau làm một bài đi.”
“Ta rất xem trọng Thanh Tiêu huynh, mau mau mau, Thanh Tiêu huynh, chớ có khiêm tốn.”
“Ừ, tài làm thơ của Tinh Hà huynh đúng là rất nổi danh, nếu như Thanh Tiêu hiền đệ là người cùng một sư môn với huynh ấy thì chắc chắn cũng không kém.”
“Thanh Tiêu hiền đệ, mau làm đi.”
Rất nhiều người mở miệng, trước đó Hứa Thanh Tiêu đã từng khen bọn họ, được mọi người yêu thích, bây giờ gặp loại chuyện này thì tất nhiên là mọi người đều muốn khen ngược lại.
Đây chính là quân tử chi giao.
Lý Hâm ngồi ở ghế chủ tọa bên trên có chút hiếu kì, bình thường hắn mời mọi người đến làm thơ thì hoặc chính là ngươi tranh ta đấu, hoặc chính là sau khi có người đọc xong thì mỗi người sẽ nêu ra nhận xét của riêng mình về những chỗ không tốt.
Từ bao giờ lại khách khí như vậy?
Vị Hứa Thanh Tiêu này, xem ra có chút địa vị nhỉ? Đây là một nhân tài, vậy mà mình không biết, phải kết giao một phen mới được.
Trong lòng Lý Hâm suy tư, hắn sinh ra đã phú quý, thuở nhỏ thì đi theo sau phủ quân đọc sách, tất nhiên cũng rất rành về đạo lý đối nhân xử thế, biết được nếu gặp nhân tài thì phải kết giao.
Nói không chừng có một ngày nào đó đối phương sẽ lên như diều gặp gió, đây chính là một mối quan hệ.
Đây là lần đầu tiên hắn gặp Hứa Thanh Tiêu nhưng đám người kia lại đối xử với Hứa Thanh Tiêu nhiệt tình như lửa, lại còn khách khí như thế, vậy sao có thể không khiến người ta cảm thấy hắn là nhân tài được chứ?
“Thanh Tiêu huynh, tuy đây là lần đầu tiên gặp mặt nhưng nghe được chư vị ở đây tán dương như thế, ta nghĩ Thanh Tiêu huynh làm thơ chắc là rất hay, có thể cho ta một chút mặt mũi, làm một bài thơ được không?”
Lý Hâm mở miệng, chủ động mời Hứa Thanh Tiêu ngẫu hứng làm thơ.
Giờ khắc này, Hứa Thanh Tiêu lại càng thêm phiền muộn.
Đối mặt với sự ồn ào của đám người, lại thêm chuyện chủ nhà cũng đã mở miệng, nếu như hắn lại chối từ thì đây há chẳng phải là vả vào mặt người ta sao?
Nhưng cứ căng da đầu ra làm thơ thì cũng có hơi khó.
Ồ… vậy thì phải sao chép thơ rồi.
Làm thơ thì hắn không quá rành, nhưng chép thơ thì Hứa Thanh Tiêu hắn vẫn biết.
Nhưng mà Hứa Thanh Tiêu cũng không có ý định bước đi trên con đường sao chép văn chương này, dù sao thì sao chép văn chương cũng không phải là một chuyện đơn giản, có một vài bà thơ nếu như đặt ở đời trước thì đó chính là thiên cổ danh thi.
Nhưng nếu như ngươi đã xuyên qua thì sao có thể tùy tiện sao chép được?
Thơ phải hợp cảnh hợp tình thì ngươi nói một câu “ngắm thác nước Lư sơn”, vậy xin hỏi, ngọn núi Lư sơn kia ở nơi nào?
Cái này còn có thể cố gắng biện minh, nhưng nếu như bài thơ liên quan đến điển cố, vậy ngươi biện minh thế nào? Tất cả mọi người cũng không ai hiểu được.
Cho nên muốn chép văn thì nhất định phải hiểu rõ lịch sử, sao đó tiến hành sửa đổi chứ không phải chép nguyên xi, từ tốt nhưng ý không đúng, nghe thế nào cũng không phê.
Chỉ là khi đối mặt với đám người đang trông đợi thì Hứa Thanh Tiêu chỉ có thể thở dài đứng dậy nói:
“Ta nhập học vẫn chưa đến nửa năm, vẫn còn đang tìm tòi học hỏi, nhưng mà nếu như chư vị đã muốn ta làm thơ thì ngu đệ đây cũng chỉ đành chịu bêu xấu một chút.’
“Chẳng qua ta không làm thơ, mà là từ, là ta sáng tác cho một vị tướng, cũng không phải ngẫu hứng gì.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng đầu tiên là tự chê mình một phen sau đó lại nói đây không phải là do ngẫu hứng, quan trọng nhất là sáng tác cho người khác chứ không phải là dùng để biểu lộ cảm xúc của mình.
Những lời này nói ra làm cho đám người lại càng thêm tò mò.
“Làm cho người khác? Ai thế?”
“Đúng là có hơi hiếu kì.”
“Từ cũng được nữa, thi từ thi từ, đều giống nhau mà.”
“Vì một vị tướng quân? Thú vị, thú vị.”
Đám người tràn ngập vẻ tò mò.
Mà Lý Hâm thì khẽ phất phất tay, ý bảo yên lặng.
Trong nháy mắt, yến hội an tĩnh lại.
Đám người đều yên lặng.
Hứa Thanh Tiêu nhìn lướt qua đám người, trong lòng vẫn mang đầy vẻ bất đắc dĩ như cũ, nhưng đã bị ép đến mức này rồi thì hắn cũng chỉ có thể cố gắng.
Hô!
Hít sau một hơi, cố gắng ổn định lại tâm tình của mình.
Sau một khắc, Hứa Thanh Tiêu mở miệng.
“Nộ phát xung quan, bằng lan xử, tiêu tiêu vũ hiết.”
Hứa Thanh Tiêu dồi dào tình cảm mở miệng, đọc bài từ lên.
Không hiểu sao, Hứa Thanh Tiêu có chút cảm khái.
“Sĩ vọng nhãn, ngưỡng thiên trường khiếu, tráng hoài kích liệt.”
Hứa Thanh Tiêu ngẩng đầu nhìn lại, phảng phất như trước mắt không phải là đình viện mà là cảnh tượng chiến trường đổ nát khắp nơi, lại dường như đây là một khoảng không.
Giờ khắc này, đám người nín thở.
Âm thanh của Hứa Thanh Tiêu dường như có một sức hút khiến người ta không hiểu sao lại yên lặng.
“Tam thập niên công danh trần dữ thổ, bát thiên lý lộ vân hòa nguyệt.”
“Mạc đẳng nhàn.”
“Bạch liễu thiếu niên đầu, không bi thiết.”
Sau khi khúc nhạc cao thấp kết thúc, giọng của Hứa Thanh Tiêu lại nâng lên, “Tam thập niên công danh trần dữ thổ, bát thiên lý lộ vân hòa nguyệt”, thanh thúy cực kỳ, có sức cuốn hút bất ngờ.
Nhất là câu nói sau cùng, càng lại làm cho tất cả mọi người ở đây không hiểu sao lại cảm thấy trong lòng mình sục sôi cả lên.
“Tĩnh thành sỉ, do vị tuyết.”
“Thần tử hận, hà thì diệt.”
Giọng nói Hứa Thanh Tiêu vừa chuyển, thanh âm vốn đã cao giờ lại tràn đầy sự bi phẫn và không cam lòng.
Mối nhục Tĩnh thành chưa rửa sạch, mối hận của thần tử khi nào mới hết.
Câu nói kia đã đâm trúng trái tim của tất cả mọi người ở đây.
Đám người đều siết chặt nắm đấm, phảng phất như mối nhục Tĩnh thành đang hiện lên ngay trước mắt.
“Giá trường xa, đạp phá Liên Vân sơn khuyết.”
“Tráng chí cơ xan hồ lỗ nhục.”
“Tiếu đàm khát ẩm Man Di huyết”
“Đãi tòng đầu, thu thập cựu sơn hà, triêu thiên khuyết.”
(Mãn Giang Hồng
Tóc dựng mái đầu,
Lan can đứng tựa,
Trận mưa vừa dứt.
Ngóng trời xa,
Uất hận kêu dài.
Hùng tâm khích liệt,
Ba mươi tuổi cát bụi công danh,
Tám ngàn dặm dầm sương dãi nguyệt.
Chớ lỏng lơi nữa kẻo bạc đầu,
Ích gì rên xiết.
Mối nhục Tĩnh thành,
Chưa gội hết.
Hận thù này,
Bao giờ mới diệt.
Cưỡi cỗ binh xa,
Dẫm Liên Vân nát bét.
Đói, vùng lên ăn thịt giặc Hồ,
Khát, cười chém Man Di uống huyết.
Rồi đây giành lại cả giang san,
Về chầu cửa khuyết.)