Chương 6: [Dịch] Người Đưa Thư Khủng Bố

Tốt (2)

Phiên bản dịch 4953 chữ

Triệu Khách trả lời thoải mái đến bất ngờ, nhưng chẳng kịp chờ trên mặt nữ lãnh đạo hiện ra vẻ vui mừng, một tia sáng lạnh thoáng qua trong tay Triệu Khách.

“Phốc phốc phốc phốc…”

Trong nháy mắt, mấy dao liên tục đâm vào bụng, vào đùi nữ lãnh đạo để lại mấy lỗ máu, dao của Triệu Khách vừa nhanh vừa chuẩn lại không làm tổn thương bộ phận quan trọng của nàng, bởi vì Triệu Khách biết gấu đen thích ăn đồ sống hơn là xác chết.

Chờ đến lúc nữ lãnh đạo tỉnh táo lại, Triệu Khách một phát bóp cổ họng nàng, túm tóc kéo nàng đi đến rừng cây bên cạnh.

Không sai, người không thể chạy thắng dã thú, nhưng phải lựa chọn một vật hy sinh, hắn tình nguyện lựa chọn Tề Lượng bằng lòng đi cứu người, chứ không phải một nữ nhân tâm cơ có thể bán đứng đồng đội bất cứ lúc nào.

“Nhanh! Thêm chút sức.”

Dưới sườn sốc, Tề Lượng dùng hai tay nắm chặt mắt cá chân nữ nhân, đẩy nàng lên.

“Cao thêm chút nữa!” Em gái kính mắt dùng sức cào lên trên.

“Ây da! Ta suýt kéo được rồi!”

Khuôn mặt Tề Lượng đỏ bừng, dáng người một mét tám, hai tay gắng sức đẩy em gái kính mắt lên, dù em gái kính mắt rất gầy gò nhưng tuyệt đối không nhẹ đâu.

Dùng hết toàn bộ sức lực từ khi bú mẹ đẩy lên, Tề Lượng cảm giác mình sắp ỉa cả ra quần rồi.

Cũng may lúc này trọng lượng của em gái kính mắt trên đỉnh đầu đột nhiên nhẹ đi, Tề Lượng lập tức thở phào, nhanh chóng siết chặt hoa cúc, nếu chậm thêm chút nữa, làm không tốt thật sự bĩnh ra quần.

Tề Lượng ngẩng đầu nhìn thấy Triệu Khách túm tay em gái kính mắt, kéo em gái kính mắt lên.

“Ngươi!”

Lúc Tề Lượng thấy Triệu Khách cũng hơi bất ngờ, vốn tưởng Triệu Khách sẽ đi cùng nữ lãnh đạo kia, không ngờ lại quay về cứu bọn họ.

Chỉ thấy không biết Triệu Khách tìm được một cái gậy gỗ từ chỗ nào, nắm lấy một đầu cây gậy gỗ đưa về phía Tề Lượng, “Đừng ngồi ỳ ở đó! Nhanh lên, con gấu đen kia sắp chạy tới rồi.”

Mặc dù không có tiếng động nhưng Triệu Khách biết con súc sinh kia đang ở gần đây, trong không khí có mùi khai đậm đặc gay mũi giống hệt với mùi hương mà hắn ngửi được trước đó.

“Ồ ồ!”

Tề Lượng vội vàng gật đầu, túm lấy cây gậy của Triệu Khách bò lên trên, sau khi nhìn quanh thấy chỉ có Triệu Khách và em gái kính mắt, không nhịn được nghi ngờ nói: “Hai người kia đâu?”

Hình như trước đó nữ lãnh đạo rất nhiệt tình với Triệu Khách, sao chỉ trong chớp mắt đã không thấy người đâu rồi?

“Ngươi quản rộng thật đó, nhanh đi, súc sinh kia sắp tới rồi!”

Triệu Khách cau mũi, mùi hôi thối đậm đặc này càng ngày càng gần, không nhịn được giục Tề Lượng và em gái kính mắt đi nhanh lên, dường như đang đáp lại những điều mà Triệu Khách đang nói.

Trong rừng cây bên trái rung lên bần bật, Tề Lượng thấy thế thay đổi sắc mặt không suy nghĩ nhiều nữa, nhanh chóng bước theo Triệu Khách rời đi.

“Ô ô ô!!!”

Trong bụi cây lắc lư, một đôi mắt bất lực nhìn ba người Triệu Khách càng chạy càng xa, khuôn mặt lập tức trở nên trắng bệch, nữ nhân há hốc mồm phát ra tiếng hét câm lặng, trong khoang miệng đầy máu, chỉ hơi động đậy cũng cảm thấy vô cùng đau đớn.

Nàng nằm rạp trên mặt đất, trên đùi trào ra máu tươi, chỉ có thể liều mạng lắc lư nhánh cây muốn hấp dẫn sự chú ý của Tề Lượng.

“Cạch!”

Đột nhiên thân thể nữ lãnh đạo cứng đờ, bên tai vang lên tiếng hít thở to khỏe kia, tiếng động càng ngày càng gần như vô số con côn trùng bò vào trong cổ áo mình, khiến lông tơ trên lưng nàng dựng đứng.

“Xoạt xoạt…”

Lúc này, rừng cây trước mặt bị đẩy ra, một bóng dáng đi tới bụi cây, dáng người cao lớn, tay cầm một cái rìu, hình như là thợ săn trên núi.

“Là người!”

Thấy thế, ánh mắt nữ lãnh đạo sáng lên, trong lòng không kiềm chế được sự vui mừng, vội vàng há mồm cố gắng dùng tay vung vẩy, ra hiệu đối phương cứu mình.

Chỉ là người trước mặt vẫn không có động tác gì, nữ lãnh đạo thấy thế tưởng đối phương không nhìn rõ, cố gắng bò lên trước muốn đến gần hơn chút.

Hai tay bò đến bên chân nam nhân, nắm lấy ống quần đối phương bò lên.

“Đáng chết, cái tên này là kẻ ngu à? Còn không đỡ ta một cái? Dù sao cũng là người sống trên núi, đầu óc không dùng được.” Nữ lãnh đạo không nhịn được thầm mắng.

Lúc này, nữ lãnh đạo như bắt được thứ gì đó lạnh băng, dùng tay sờ soạng hình như là cánh tay, trong lòng nữ lãnh đạo thả lỏng, nghĩ thầm: “Cuối cùng đã kéo ta rồi.”

Ngay lúc nữ lãnh đạo ngẩng đầu lên, sự vui mừng trong mắt lập tức biến mất sạch, thay vào đó là một luồng lạnh lẽo đang bò lên sống lưng nàng.

Thứ mình đang nắm lấy là một đoạn cánh tay gãy đầm đìa máu bị treo ở bên hông nam nhân.

Không đợi nữ lãnh đạo lấy lại tinh thần từ trong sự ngạc nhiên, đã thấy nam nhân vung cái rìu trong tay lên, một rìu bổ xuống.

“Phù phù phù… Không được, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi.” Một mình Tề Lượng đi phía trước phụ trách mở đường xua tay, hơi không chịu nổi.

Thật ra đừng nói Tề Lượng, ngay cả Triệu Khách và em gái kính mắt cũng hơi không chịu nổi.

Trời càng ngày càng tối, bây giờ khu rừng vốn bị sương khói bao phủ càng tối tăm, đi lại trong đêm đã khó khăn, ba người còn phải nhanh chóng chạy về phía trước.

Bạn đang đọc [Dịch] Người Đưa Thư Khủng Bố của Quá Thủy Khán Kiều

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    177

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!