Chương 7: [Dịch] Người Đưa Thư Khủng Bố

Ngươi nói dối

Phiên bản dịch 4981 chữ

Tề Lượng đi ở phía trước suýt bước hụt, nếu không phải Triệu Khách đi đằng sau kéo lại, có lẽ bây giờ đã bị ngã gần chết rồi.

“Cũng may con gấu đen kia không đuổi kịp, nếu không tối tăm thế này, ba chúng ta cũng không nhìn thấy.” Tề Lượng nói xong cẩn thận nhìn xung quanh, sau khi xác nhận con gấu đen kia thật sự không đuổi theo, trong lòng mới yên tâm hơn nhiều.

“Không biết hai người kia ra sao rồi.”

Em gái kính mắt đỡ gọng kính, khuôn mặt tái nhợt hơi mệt mỏi nhưng cả người vẫn đầy tinh thần, trên đường đi không hề phàn nàn một câu nào, điều này khiến ấn tượng của Triệu Khách với em gái kính mắt tốt hơn rất nhiều.

Về phần vì sao gấu đen không đuổi theo, khóe môi Triệu Khách cong lên, nửa mặt ẩn trong bóng tối cười lạnh lùng, cũng không nói cho bọn họ biết đằng sau còn có một người đang làm bữa đêm cho con gấu đen kia.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, ba người tiếp tục đi về phía trước, không biết đi được bao lâu, ánh lửa trước mặt ba người càng ngày càng gần, trong lúc mơ hồ có thể thấy một tòa nhà cũ được xây ở vùng hoang dã.

Cẩn thận ngửi, trong không khí còn tỏa ra mùi thơm dày đặc.

Rầm!

Mùi thơm xông vào mũi, sau khi Tề Lượng hít hà mấy hơi, bụng cũng không nhịn được kêu lên ùng ục, nuốt nước bọt, quay sang nhìn Triệu Khách và em gái kính mắt như đang hỏi thăm, chúng ta có nên đi vào hay không.

Dù sao đây là nơi hoang dã, trước không thôn sau không cửa hàng lại có một khu nhà cũ, dù là ai cũng cảm thấy không chắc chắn.

“Không phải Mặt Sẹo kia đã nói, muốn rời khỏi đây thì phải tìm được manh mối, đã không ra được vậy không bằng đi vào thử thời vận.” Em gái kính mắt nhớ lại lời Mặt Sẹo đã nói, phân tích với Triệu Khách và Tề Lượng.

“Ngươi tin hắn? Tin Mặt Sẹo kia?”

“Ta tin!” Em gái kính mắt gật đầu, mặc dù đối phương nói năng khoa trương kỳ quái, nhưng nàng có thể chắc chắn Mặt Sẹo không nói dối.

Lại thấy em gái kính mắt lục lọi trong túi lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Triệu Khách và Tề Lượng.

Trần Tĩnh, bác sĩ tâm lý. Nhìn tin tức ở phía trên, Triệu Khách và Tề Lượng đều hơi bất ngờ, nhìn em gái kính mắt ăn mặc như một sinh viên đại học, lại là một bác sĩ tâm lý.

Dường như biết suy nghĩ của Triệu Khách và Tề Lượng, Trần Tĩnh hơi xấu hổ nói: “Vì có một bệnh nhân là học sinh, lúc nói chuyện với hắn cần rút ngắn khoảng cách, ăn mặc thế này sẽ dễ làm việc hơn.”

“Chẳng trách!”

Triệu Khách thầm gật đầu, chuyện đầu tiên hắn làm sau khi tỉnh lại là quan sát hành động của mỗi người.

Hành động của Trần Tĩnh khiến Triệu Khách rất ngạc nhiên, không chỉ bình tĩnh, hơn nữa rất hiểu lợi dụng tài nguyên cá nhân, ví dụ như trốn sau lưng nữ lãnh đạo, dựa vào vẻ ngoài bình thường của mình làm nổi bật sắc đẹp của nữ lãnh đạo.

Nếu đổi lại để mình lựa chọn, chắc chắn sẽ ưu tiên nữ lãnh đạo kia trước.

Trước đó bản thân còn đang hoang mang, vì sao một học sinh có thể suy nghĩ sâu xa như vậy, sau khi Trần Tĩnh để lộ thân phận của mình, trong lòng Triệu Khách cũng bình thường lại.

“Vào xem một chút đi.”

Triệu Khách gật đầu, trên thực tế mục đích khi bọn họ đến đây không phải nghĩ cách rời khỏi nơi này à, nếu bên trong thật sự có manh mối để rời đi, đương nhiên bọn họ phải đi vào.

Bức tường được xây từ đất bùn, bên trên đã vỡ ra từng mảng bùn lớn, nhìn trên mảnh ngói mọc đầy rêu xanh có thể biết căn nhà này đã nhiều năm rồi, nếu ở trong hiện thực e rằng còn không thể thấy được một căn nhà rách nát như vậy ở nông thôn.

"Cốc cốc cốc…”

Tề Lượng bước tới gõ cửa, tiếng khóa cửa nặng nề khiến người ta sợ hãi.

“Ai vậy!”

Không lâu sau ba người nghe thấy bên trong có tiếng hỏi thăm, nghe giọng nói giống một vị lão thái cao tuổi, không đợi Tề Lượng lên tiếng, Trần Tĩnh đứng bên cạnh kéo Tề Lượng đang áp mặt lên cửa ra, tiến lên cách khe cửa nói: “Bà bà, chúng ta là học sinh dưới núi bị lạc đường, muốn tá túc ở nơi này một đêm, sáng mai sẽ đi ngay.”

Trần Tĩnh mới nói không bao lâu, khe cửa mở ra một khe nhỏ, cách khe hở có một đôi mắt đánh giá Trần Tĩnh, từ từ mở cửa ra.

Cửa phòng vừa mở ra, một mùi máu tươi rất nhạt bay ra từ trong cửa phòng khiến Triệu Khách cau mày, ngẩng đầu nhìn hai người Tề Lượng và Trần Tĩnh.

Nhưng dường như hai người không ngửi được mùi hương gì đặc biệt, ngược lại bị mùi thịt trong căn nhà này hấp dẫn, trong bụng không ngừng kêu to ùng ục.

Người mở cửa là một lão thái thái, mái tóc bạc trắng như tuyết, thoạt nhìn rất hiền lành, nhưng hình như mắt trái bị mù, tròng mắt u ám không có ánh sáng, khiến khuôn mặt hiền hòa kia trông hơi đáng sợ.

Lão thái dựa vào con mắt còn lại nhìn Triệu Khách và Tề Lượng đứng sau lưng Trần Tĩnh, trên khuôn mặt già nua nở nụ cười giản dị, đặc biệt nhiệt tình với Trần Tĩnh, nắm tay Trần Tĩnh nói: “Ôi chao, sao đám hài tử các ngươi lại thích chạy loạn khắp nơi thế, nhanh vào đây đi.”

Lão thái nói xong kéo tay Trần Tĩnh, gọi Triệu Khách và Tề Lượng đi vào nhà.

Trong phòng rất sáng, trên chiếc bàn vuông đặt hai ngọn nến, bên phải là một cái giường, xem ra đây là một phòng ngủ, nhà bếp và phòng ngủ thông nhau bị ngăn cách bởi một cái rèm cửa.

Bạn đang đọc [Dịch] Người Đưa Thư Khủng Bố của Quá Thủy Khán Kiều

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    194

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!