Mặt cảnh sát này vừa tỏ ra kỳ lạ thì đã lập tức chuyển sang nghiêm túc trở lại. Có lẽ bởi cái chết của một đứa trẻ sơ sinh khiến anh ta nghĩ tới một vụ án mạng. Tôi lập tức chú ý được điểm này. Bình thường Trần Thanh Sơn nói năng rất trầm ổn nhưng cái chết của ông Ba là một đả kích lớn với ông ta khiến ông ta có chút mất bình tĩnh, tôi nhanh chóng bước tới nói: “Đồng chí cảnh sát, không phải như anh nghĩ đâu, nơi này người đông không tiện, chúng ta đi nơi khác nói.
Sau đó tôi kéo Trần Thanh Sơn nói: “Đi thôi, tới ủy ban thôn. Có những lời không nên nói chỗ đông người.”
Trần Thanh Sơn cũng ý thức được vấn đề này, nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc nói: “Chúng ta đi tới ủy ban thôn thôi đồng chí cảnh sát.”
Anh cảnh sát lúc này nhìn hai người chúng tôi như hai thằng điên vậy, nhưng vì để hoàn thành công việc nên vẫn đi theo chúng tôi tới ủy ban. Không ít người dân hiếu kỳ cũng đi theo nhưng đều bị Trần Thanh Sơn đóng cửa lại ngăn ở bên ngoài. Tôi rót cho anh cảnh sát một cốc trà, sau đó Trần Thanh Sơn chỉ vào tôi nói: “Diệp Kế Hoan là sinh viên đại học cũng phụ trách công việc trong thôn chúng tôi. Diệp tử cậu là người có học biết nên nói cái gì, cậu kể lại đầu đuôi câu chuyện cho đồng chí cảnh sát đi. Giờ đầu tôi đang loạn.”
“Diệp Kế Hoan?” Đồng chí cảnh sát nhìn tôi cười nói: “Cái tên hay đấy, nhưng nếu đi Hồng Kông thì có chút phức tạp.”
Tôi cười mời anh ta điếu thuốc nói: “Đồng chí cảnh sát, chúng tôi xưng hô với anh thế nào?”
“Cứ gọi tôi là tiểu Vương. Thôi được rồi không nói vòng vo nữa, chúng ta nói vào vấn đề chính đi.” Viên cảnh sát nói xong liền lấy giấy bút chuẩn bị ghi lại những lời tôi nói.
“Chuyện này e là hơi khó nói. Tiểu Vương, anh có tin vào quỷ thần không?” Tôi hỏi.
Mặt tiểu Vương lại hiện lên chút do dự khó hiểu nhìn tôi, nhưng sau đó anh ta nói: “Chuyện này có liên quan đến vụ án sao? Tôi cũng hay cùng đi với mẹ tôi ra đền chùa cúng bái.”
“Những lời tôi chuẩn bị nói ra đây anh đừng ghi lại bởi nó chỉ là cung cấp thêm thông tin tham khảo cho các anh phá án. Nếu những lời này bị người khác nghe thấy có khi lại nghĩ người ở Phục Địa Câu chúng tôi đều là lũ thần kinh.” Tôi nhìn viên cảnh sát cười bất lực. Thực ra tôi cũng cảm thấy rất khó xử, nói với một cảnh sát nhân dân chuyện ma quỷ náo loạn này quả thực rất hoang đường.
Tiểu Vương lúc này cũng bắt đầu có chút bất lực, nhưng cũng may là tính khí viên cảnh sát này không tồi. Anh ta cười rồi gấp quyển sổ lại nói: “Được, cậu nói đi.”
Tôi bắt đầu kể từ đầu tới cuối nhân quả câu chuyện một lượt, từ vụ cô ngốc chết đến việc Trần Thạch Đầu nửa đêm đào mộ cô Ngốc lên mổ bụng lấy đứa con, cho đến việc cô Ngốc nửa đêm xuất hiện trước cửa sổ của Hàn Tuyết. Tiểu Vương lúc đầu nghe mặt còn nở nụ cười chắc nghĩ tôi thực sự bị điên, nhưng càng nghe thì anh ta lại không cười nổi nữa, mặt mũi dần trắng bệch ra như bị dọa sợ. Đợi tôi nói xong tôi và anh ta đối diện nhìn nhau cả người anh ta như ngây ra.
“Tiểu Vương?” Tôi gọi anh ta một tiếng.
Anh ta run lên một cái rồi nhìn khắp xung quanh hỏi: “Trời đất ơi, những điều anh nói đều là thật?”
“Trưởng thôn có thể làm chứng, trong làng cũng có giáo viên và cả anh béo đây cũng có thể chứng minh. Anh này chính là pháp sư mà chúng tôi mời về.” Tôi chỉ sang Bàn tử nói.
Anh ta từ từ bình tĩnh trở lại. Nhìn biểu cảm của anh ta chắc chắn đang rất do dự không biết có nên tin tôi hay không, sau cùng bất lực nói: “Thảo nào anh không để tôi ghi chép lại. Với tư cách là một công chức, tôi không thể tin những gì anh nói, nhưng với tư cách cá nhân tôi lựa chọn tin tưởng anh, bởi những gì anh nói tồn tại luật nhân quả, và có tính động cơ rất rõ ràng. Những gì chúng ta nói bây giờ đều xuất phát từ quan điểm cá nhân của tôi, đương nhiên tôi cũng sẽ nói lại với đồng nghiệp về tình hình, nếu như là mưu sát chắc chắn sẽ lập án điều tra. Nhưng trước mắt nghi can vì đứa trẻ mà giết người lớn tuổi Trần Văn Hải, mà nghi can lớn nhất lại là nữ quỷ kia?”
“Đúng.” Tôi nói. Thực ra tôi cũng nghĩ như vậy.
“Không giấu gì đồng chí cảnh sát, trước đó tôi đã một lần suýt bị nữ quỷ đó giết hại. Tôi nhìn thấy cô ta, cô ta đã tóm lấy cổ tôi muốn giết chết tôi, nhưng khi có người tới cứu tôi mới phát hiện ra là chính mình đang bóp cổ mình, thực ra nữ quỷ đó đã khiến tôi gặp ảo giác. Nữ quỷ đó khiến người ta tự giết chính mình, cho nên ông Ba treo cổ tự tử cho dù có không tìm được bằng chứng thì vẫn có khả năng là quỷ giết, khiến ông ta tự sát trong ảo cảnh.” Tôi nói.