Bọn họ làm một loạt các động tác rất nhanh nhẹn, sau đó mấy người cùng đi vào trong bệnh viện. Một loạt các hành động kỳ lạ của bọn họ đã thu hút không ít ánh mắt của người đi đường, nhưng dường như đám người đó không hề quan tâm mà trực tiếp đi thẳng về hướng tòa nhà của bệnh viện.
Trong lòng tôi đột nhiên có dự cảm không lành, bởi hành động của những người đó rất giống với những kẻ giết người trên phim ảnh. Tôi đặt đồ ăn xuống vỗ vỗ Trần Thanh Sơn vốn dĩ muốn kéo anh ta đi cùng nhưng nghĩ lại vẫn là không muốn liên lụy đến anh ta bởi nói gì chăng nữa anh ta cũng không liên quan đến chuyện này. Một điều quan trọng nữa Trần Thanh Sơn là trụ cột trong gia đình, anh ta còn có một cô con gái năm nay đang học đại học bên ngoài.
Anh ta ngẩng đầu hỏi tôi: “Không ăn nữa sao?”
“Ờ tôi ăn no rồi, tôi chạy đi vệ sinh một chút, lát anh nhớ mang cho anh béo ít đồ ăn, anh ta thích ăn thịt, nhớ mua nhiều thịt chút.” Tôi nói.
Trần Thanh Sơn gật đầu nói: “Được.”
Tôi đứng dậy qua một quầy mua một bao thuốc. Tôi muốn báo cảnh sát, nhưng hiện tại vẫn chưa dám chắc đám người kia có phải sát thủ hay không, nếu nhầm lẫn e là sẽ gây náo loạn. Tôi châm điếu thuốc rồi đi đến chỗ sạp bán đầu lợn nói với ông chủ: “Sư phụ à, con dao này của ông tốt quá, nhà tôi còn thiếu một con dao chặt xương, ông bán không?”
Người bán đầu heo là một người đàn ông thật thà lương thiện, ông ta cười nói: “Con dao này bán thế nào? Bán đi thì hôm nay tôi đâu làm ăn được gì nữa? Tôi vẫn còn một con, nhưng không có cán dao, cán dao gãy rồi, là một con dao bằng thép, cậu mang về chặt cây cũng không có vấn đề gì" .
Nói rồi ông ta lấy từ trong cái xe hành ra một con dao.
Tôi cầm lấy con dao gật đầu, móc ra một trăm tệ đưa ông chủ nói: “Cám ơn đại ca nhé.”
“Không cần nhiều thế đâu, lấy cậu hai mươi thôi, trả lại cậu tám mươi.” Ông chủ nói.
“Vậy lấy giúp tôi 80 đồng thịt nhé, lát tôi quay lại lấy.” Tôi cười nói với ông ta.
Nói xong tôi giấu con dao vào trong người, dập tàn thuốc rồi lao về phía khu nội trú. Khi mới đến khu nội trú tôi đã thấy rất nhiều người la hét chạy xuống lầu, trong đám đông không thấy Bàn tử, điều đó làm cho linh cảm có chuyện chẳng lành của tôi càng thêm mạnh mẽ. Tôi không phải là một đứa nghịch ngợm hay gây rắc rối, mặc dù tôi đã từng đánh nhau với các bạn cùng lớp, nhưng sự oán giận mà tôi đang kìm nén gần đây, đặc biệt là cái chết rất bi thảm của chú Trụ tử, đã khiến sự phẫn nộ bên trong tôi trở nên mạnh mẽ lấn át đi sự lo lắng. Tôi thậm chí còn muốn chém chết những kẻ khốn nạn này ngay bây giờ như chém dưa hấu..
Tôi chạy vội lên tầng ba, vừa tới chỗ ngoặt đã nghe thấy Bàn tử đang la hét. Tôi nhìn kỹ hơn thì thấy Bàn tử đang cầm một chiếc ghế đẩu trên tay, tay anh ta đã bị thương. Dưới chân Bàn tử hai người đang nằm bẹp, đồng thời có bốn năm người cầm dao dài trên tay vây quanh Bàn tử ở cửa phòng bệnh.
"Mẹ kiếp!" Tôi rút con dao làm bếp từ trong người ra, lao về phía bọn họ. Bàn tử đứng ở hướng đối diện dễ dàng nhìn thấy tôi, vừa thấy tôi đang lao tới, để thu hút sự chú ý của đám người anh ta hét lên ông đây quyết sống mái với chúng mày. Anh ta vung chiếc ghế sắt và dùng một lực rất lớn đập vào một người, động tác của Bàn tử cực kỳ nhanh khiến cái người bị nện nằm bẹp dưới đất đứng dậy cũng không nổi. Bốn tên còn lại cũng không nhàn rỗi, lợi dụng bàn ghế rơi loảng xoảng tiếp tục vung dao chém tới.
Lúc này, tôi cuối cùng cũng lao tới nơi, vung con dao làm bếp lên trực tiếp chém người gần tôi nhất. Nhát dao này chém thẳng vào vai anh ta khiến máu bắn tung tóe lên mặt tôi. Người đó hét lên đau đớn quay lại đấm một cú lên mặt tôi. Sau khi vung dao chém người, cả người tôi đơ ra vì thế không tránh được đòn bị đấm trực tiếp lên mặt, ngã ngồi trên mặt đất. Con dao làm bếp vẫn cắm trên vai người đó.
Hắn hung hãn chuyển dao sang tay khác hướng về phía tôi chém. Tôi vội vàng né tránh, con dao rựa chém xuống mặt đất phóng ra một tia lửa. Bàn tử thấy tôi gặp nguy hiểm thì không quan tâm bản thân đã bị đâm hai nhát, nhặt chiếc ghế lên vung đập loạn xạ, nhưng vẫn còn bốn người đang vây quanh anh ta. Bản thân tôi sau cú chém đó thì toàn bộ sức lực trong cơ thể như cạn kiệt và không còn chút sức chiến đấu nào, dường như giờ chỉ bất lực chờ chết.
Với những người chưa từng trải qua đánh nhau kịch liệt thì lần đầu đánh nhau như vậy cả đầu đều cảm thấy trống rỗng giống như tôi bây giờ.
Sau khi người đó chém vào không trung thì tiếp tục cầm dao lên và tấn công tôi, lần này tôi đã lùi vào góc tường, gần như không còn đường lùi nữa. Mắt thấy dao tiếp tục vung tới, tôi quay đầu lại và thấy trên tường có một chậu hoa, tôi nhấc chậu hoa lên, trước khi con dao đâm vào người, tôi dùng hết sức lực đập mạnh lọ hoa vào đầu hắn ta. Đầu của người đàn ông lúc này đang treo lơ lửng bông hoa. Nếu theo tình tiết trên ti vi, người này cho dù không bị đánh chết cũng sẽ ngất đi, nhưng mặc dù máu chảy đầy mặt hắn vẫn nở nụ cười hung ác với tôi, xem ra hắn thực sự rất tàn nhẫn.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên có vật gì đó đập vào mặt hắn. Tôi và hắn đều giật mình, cúi đầu xuống nhìn thì là một con gà quay.