Chương 113: [Dịch] Người Vớt Xác

Chiến Đấu Kịch Liệt (1)

Phiên bản dịch 4529 chữ

Tới tận chiều tâm trạng tôi mới dần dần hồi phục. Trong thôn không ít người đã biết chuyện của chú Trụ tử. Mẹ tôi cũng gọi điện cho tôi bật khóc. Chú Trụ tử đã chiếu cố gia đình tôi suốt hơn hai mươi năm.

Lúc tôi vừa nghe máy của mẹ tôi không lâu thì tới lượt Trần Đông Phương gọi tới. Lúc trước tôi định nói với anh ta việc xảy ra với chú Trụ tử, chủ yếu là vì Trần Đông Phương người thì ở Thượng Hải, nhưng dường như anh ta lại biết rất rõ mọi việc, tôi muốn hỏi rốt cuộc là ai muốn ra tay với chú Trụ tử nhưng điện thoại liên tục trong trạng thái tắt máy. Thấy cuộc gọi tới tôi lập tức bắt máy, đầu dây bên kia nói: “Vừa nãy tôi ở trên máy bay nên tắt máy. Hôm nay không có chuyến bay tới Lạc Dương, tôi vừa mới tới Tân Trịnh. Chuyện chú Trụ tử tôi biết rồi, không nghĩ là có người lại ra tay nhanh đến vậy. Cậu phải chú ý an toàn, bởi vì sau chú Trụ tử mục tiêu tiếp theo rất có thể là cậu.

“Rốt cuộc là ai? Ai làm việc này?” Tôi trực tiếp hỏi. Hiện giờ tôi chỉ muốn lôi cổ hung thủ ra ánh sáng, xem rốt cuộc cái người coi mạng người như cỏ rác này là ai.

“Nói qua điện thoại không tiện, tôi sẽ nghĩ cách tới đó nhanh nhất, chúng ta gặp mặt nói chuyện.” Trần Đông Phương nói xong thì cúp máy.

Bàn tử vẫn đang ở bên cạnh tôi biết tôi nghe điện thoại của Trần Đông Phương. Mặc dù Trần Đông Phương đã dặn dò tôi trong lúc này không được tin tưởng bất cứ ai, nhưng một mình tôi không thể nào chịu đựng được áp lực lớn như vậy cho nên tôi đã kể hết mọi chuyện cho Bàn tử. Vào lúc này có thêm một người ở bên cạnh chú ý giúp tôi vẫn tốt hơn một mình tôi buộc phải tỏ ra mạnh mẽ đến trầm cảm. Từ lúc anh trai tôi quay trở về tôi biết anh ấy đã âm thầm bày binh bố trận, mà đối phương mới chỉ điều khiển cô ngốc ra náo loạn một hồi chứ chưa có bất kỳ động tĩnh nào khác. Điều này khiến tôi thậm chí nghĩ rằng đối phương không có chút phản kháng trước anh trai tôi, nhưng chuyện xảy ra hôm nay đã hoàn toàn khác, sau thời gian dài im hơi lặng tiếng sự khiếp sợ của đối phương đã được đẩy lên cực điểm bộc phát ra ngoài một lần giết hai mạng người.

Bàn tử thấy tôi vẫn đang trầm ngâm liền hỏi: “Sợ rồi?”

“Có một chút.” Tôi gật đầu, nếu nói không sợ thì là nói dối. Ngay như việc ngọn lửa bất thường bốc ra từ cơ thể chú Trụ tử, anh trai tôi nói đó là lửa quỷ lân tinh trắng, nhưng toàn bộ quá trình chú ấy bốc cháy tôi đều đã chứng kiến. Một người đang rất bình thường bỗng nhiên bị ngọn lửa dữ dội nuốt chửng, thủ đoạn ra tay này quá đáng sợ. Điều quan trọng là tuy rằng Bàn tử luôn nói đừng sợ, nhưng thực ra cả hai người chúng tôi đều biết rất rõ chúng tôi không có cách nào phản kích, đến đối phương là ai cũng không biết.

Hiện tại tôi thậm chí còn cảm thấy rất hối hận, nếu tôi không quá chậm trễ làm lỡ mất thời gian, chú Trụ tử đã có thể nói cho tôi biết bàn tay ma quỷ đứng đằng sau tất cả chuyện này là ai.

Tôi và Bàn tử cứ ngồi như thế cho tới trời tối. Cả một ngày chưa ăn uống gì khiến tôi cũng dần cảm thấy đói, Bàn tử nói với tôi: “Diệp tử, cậu cứ đi ăn với trưởng thôn, cậu yên tâm chỗ này có anh béo tôi trực. Lúc quay về nhớ mang cho tôi một chút, nói thật đã mấy năm rồi tôi chưa trải qua cảm giác đói như hôm nay.”

Tôi gật đầu sau đó đi cùng Trần Thanh Sơn ra khỏi bệnh viện. Hai người chúng tôi cũng không có tâm trạng chọn đồ ăn, cổng bệnh viện rất nhiều những quầy ăn nhỏ, hai chúng tôi mua một ít bánh nướng thêm một bát rau dại rồi cứ thế cuốn lại ngồi xổm ăn. Tâm trạng thất thần của Trần Thanh Sơn còn nghiêm trọng hơn cả tôi, hiện tại ánh mắt của anh ta vẫn trống rỗng như lạc mất hồn. Tôi đột nhiên cảm thấy có chút bất thường, cả câu chuyện này rõ ràng có quan hệ mật thiết với gia đình tôi, gia đình tôi như bị cuốn vào tâm bão giông, nhưng Trần Thanh Sơn là trưởng thôn, chuyện này đâu có liên quan gì nhiều đến anh ta.

“Trưởng thôn, lát nữa anh cứ về đi,” Tôi nói với Trần Thanh Sơn.

Trần Thanh Sơn lắc đầu ánh mắt vẫn thất thần nói: “Trong thôn xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy sao tôi lại không quản được chứ. Diệp tử, tôi biết cậu lo cho tôi, nhưng cậu cũng đừng quên tôi không phải là người không có bản lĩnh.”

Đang nói chuyện, tôi nhìn thấy một chiếc ô tô gia đình loại phổ thông đậu ở bãi đậu xe phía trước bệnh viện, điều kỳ lạ là biển số của chiếc xe này được che bằng vải đen. Sau đó tôi nhìn thấy có mấy người từ trong xe đó bước xuống, những người này sắc mặt nghiêm nghị, động tác rất nhanh nhẹn, thoạt nhìn không giống như đến đây để khám bệnh hay thăm người thân. Điều kỳ lạ hơn nữa là mỗi người trong số họ đều lấy một chiếc mặt nạ ra đeo vào, cuối cùng còn đeo găng tay trắng.

Bạn đang đọc [Dịch] Người Vớt Xác của Trần Thập Tam

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    5mth ago

  • Lượt đọc

    23

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!