Chương 85: [Dịch] Người Vớt Xác

Lại Một Bức Ảnh (1)

Phiên bản dịch 4076 chữ

Có lẽ bởi nội dung cuộc nói chuyện của hai người chúng tôi quá căng thẳng nên Bàn tử người nãy giờ ăn uống như hổ đói cũng phải dừng đũa, lấy bức ảnh từ trên tay tôi xem xét. Tôi cũng không giải thích gì với Bàn tử. Những lời Đường Nhân Kiệt nói cộng thêm hai bức ảnh này cũng khiến Bàn tử lập tức hiểu câu chuyện.

“Mẹ kiếp, có chuyện trùng hợp vậy sao?” Bàn tử kinh ngạc hỏi.

“Bàn tử, anh nói điểm nào trùng hợp vậy?” Đường Nhân Kiệt nhìn Bàn tử hỏi.

“Chỗ nào cũng thấy trùng hợp, khiến cho người ta không có cách nào tin được.” Câu nói của Bàn tử tưởng như vô thưởng vô phạt, nhưng tôi lại nghe ra ý tứ trong lời nói đó. Anh ta đang muốn ám thị cho tôi đừng quá tin tưởng Đường Nhân Kiệt.

Thực ra không cần Bàn tử nói tôi cũng biết, nhưng hiện giờ tôi đang bị những lời nói của Đường Nhân Kiệt và hai tấm ảnh này làm cho mơ mơ hồ hồ.

“Đây đều là sự thực.” Đường Nhân Kiệt thở dài sau đó đứng dậy tiến tới bên cạnh tôi kéo một cái ghế rồi ngồi xuống nói tiếp: “Sau khi biết được cái chết của cha cậu, đặc biệt là cái ngày mà cha cậu mất tôi đã đau buồn suốt một khoảng thời gian dài. Tôi càng nghĩ lại càng cảm thấy tự trách bản thân. Cái ngày mà cha cậu tới tìm tôi ngày 13 tháng 5, ở cương vị một người bạn thân tôi đáng lẽ phải nhìn ra được vấn đề của anh ấy. Cha cậu là người có tính tình không vồn vã, trước mặt người lạ sẽ rất ít nói, nhưng ở cùng với bạn bè thì lại rất hoạt bát vui vẻ, là kiểu người có thể chọc cười người khác. Ngày 13 tháng 5 anh ấy đến tìm tôi lại không nói năng gì. Lúc đó tôi cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều, cho rằng anh ấy vì công việc chưa sắp xếp ổn thỏa nên cảm thấy không vui còn khuyên một hai câu. Nói thế nào nhỉ, hôm đó anh ấy giống như đã bị lạc mất hồn vậy.”

“Công việc?” Tôi kinh ngạc hỏi. Cha tôi là nông dân, lấy đâu ra việc làm?

“Thời đó lính sau khi giải ngũ sẽ được phân công công việc. Lúc đó cũng coi như anh em cùng hoạn nạn, chỉ mỗi hai người chúng tôi là không được sắp xếp. Bên trên nói đợi thông báo tìm chỗ làm việc thích hợp, nhưng cái chuyện này cũng khó nói, chỉ cần bị đình trệ là rất khó sắp xếp.” Đường Nhân Kiệt nói.

Đường Nhân Kiệt nói xong, nửa nằm nửa ngồi trên ghế, vẻ mặt không vui, tôi và Bàn tử nhìn nhau, Bàn tử hiểu được trong lòng tôi lúc này đang vô cùng dao động khó mà suy nghĩ một cách lý trí. Bàn tử lúc này làm gì còn tâm trạng mà ăn, liền mở miệng hỏi Đường Nhân Kiệt: "Vậy ý của ông là?"

“Vào ngày trong tháng năm đó, Thiên Hoa đã biết mình sắp chết. Tuy anh ấy vui vẻ trước mặt bạn bè nhưng lại là người rất nội tâm. Những lời anh ấy viết lúc đó “tình bạn mãi mãi” cậu nghe sẽ cảm thấy giữa bạn bè với nhau viết như vậy cũng chẳng có gì kỳ lạ, nhưng tôi hiểu anh ấy. Bình thường anh ấy sẽ không bao giờ viết hay nói những lời như vậy vì cảm thấy sến súa. Cộng với biểu cảm ngày hôm đó, tôi có thể cảm nhận được tâm trạng của anh ấy lúc đó. Anh ấy biết rằng bản thân sắp chết, đó là lý do vì sao anh ấy viết những dòng này, và chính vì mấy chữ tình bạn mãi mãi này mà tôi chưa bao giờ buông bỏ được cái chết của anh ấy. " Đường Nhân Kiệt nói.

“Kịch bản này dường như không đúng lắm.” Bàn tử đột nhiên nói ra câu này.

Đừng nói Đường Nhân Kiệt, đến tôi cũng nghi ngờ sao Bàn tử lại đột nhiên nói như vậy.

“Kịch bản gì?” Tôi hỏi.

“Theo lời ông chủ Đường thì sau này sau khi làm ăn phát đạt phát tài trở thành người giàu nhất Lạc Dương, cha của người anh em vua trộm cũng chính là anh em tốt của ông ấy, cho nên cậu sớm đã được đón vào nhà họ Đường nuôi dưỡng tử tế, được hưởng vinh hoa phú quý trong một gia đình giàu có. Sau đó cậu sẽ cùng con trai ruột của ông ta tranh chấp gia sản. Cuối cùng người anh em vua trộm cậu tự nguyện từ bỏ tất cả tài sản đưa theo người con gái mình yêu đi đến một hoang đảo sống hạnh phúc, có khi còn có thể gặp bảy chú lùn nữa.” Anh béo nói.

Tôi trừng mắt với Bàn tử nói: “Bàn tử, anh nói nhăng nói cuội cái gì thế?”

Bàn tử rụt vai lại nói: “Bàn tử tôi nói sai sao? Tiểu thuyết đều viết như vậy mà?”

“Đừng có nói linh tinh.” Tôi nói với Bàn tử.

Đường Nhân Kiệt cười nói: “Xem ra Bàn tử không tin lời Đường Nhân Kiệt tôi nói. Diệp tử, cậu có tin không?”

Bạn đang đọc [Dịch] Người Vớt Xác của Trần Thập Tam

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    6mth ago

  • Lượt đọc

    8

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!