Chương 86: [Dịch] Người Vớt Xác

Lại Một Bức Ảnh (2)

Phiên bản dịch 5706 chữ

Tôi không biết phải nói thế nào. Nếu như Đường Nhân Kiệt tự biên tự diễn nói như vậy tôi chắc chắn không thể tin một giang hồ mà tôi có ấn tượng không tốt. Nhưng đây còn có hai bức ảnh làm bằng chứng, tôi thực sự không biết phải phán đoán ra sao.

Tôi nhắm mắt lại, trong đầu bỗng vang lên câu nói của anh trai: “Một câu nói dối, muốn khiến người khác tin thì cách tốt nhất là có bảy phần thật và ba phần giả.”

Lời nói này nhắc nhở tôi, những điều mà Đường Nhân Kiệt nói đa số là thật, nhưng chắc chắn có một phần là bịa đặt.

Tôi mở mắt ra nói: “Trong nhà tôi còn không có bức ảnh nào của cha mà ông lại có, vậy tôi không tin sao được? Mời ông tiếp tục nói.”

“Thực ra Bàn tử nói không sai, nhưng không phải sau này tôi không đi tìm cậu, chỉ là do ông nội cậu từ chối. Ông nội cậu rất nghi kỵ đối với chuyện tôi muốn điều tra cái chết của cha cậu, điểm này cậu có thể quay về hỏi ông để rõ thực hư. Ban đầu tôi cũng không thể hiểu nổi ông cậu, cho rằng ông ấy máu lạnh. Sau này mới nghĩ ra ông ấy làm thế có lẽ là để bảo vệ tôi. Những năm này tôi cũng từng nghĩ sẽ giúp đỡ cậu, chỉ là không giúp được. Sau đó tôi thấy cậu dựa vào bản thân mình sống rất tốt nên cũng không làm phiền cậu nữa.” Đường Nhân Kiệt nói.

“Vậy dựa vào năng lực của ông chủ Đường, ông đã tra ra điều gì rồi? Tôi nhìn ông hỏi.

“Vẫn chưa. Nhiều nhất tôi chỉ có thể nghe ngóng thông tin từ chỗ cảnh sát, nhưng bọn họ cũng không hề điều tra sâu, có thể nói bọn họ không hề để tâm đến vụ này. Hơn nữa vụ này cũng không hề có chút đầu mối nào, kẻ gây án vô cùng giảo hoạt. Sau cùng tôi có điều tra được ra một chuyện khác, tôi nghĩ cậu chắc chắn rất có hứng thú.” Đường Nhân Kiệt nhìn tôi cười ẩn ý sau đó trở về chỗ ngồi của mình, từ trong cặp lấy ra một tập tài liệu bọc da.

Tôi đỡ lấy cái tập, mở ra. Túi bọc ngoài thì to nhưng thứ bên trong lại rất ít, chỉ có vài trang giấy và một tấm ảnh. Lúc thấy tấm ảnh tôi còn không dám lật lên xem bởi tấm ảnh có thể là bằng chứng rõ ràng nhất, mà tôi hiện giờ cảm thấy không đủ sức để tiếp nhận thêm những bằng chứng thép nào nữa.

Tôi nhìn tờ giấy, đây là một tờ giấy với nội dung tìm người được viết tay. Loại giấy này trước kia có lẽ là giấy màu đỏ, là loại giấy mà khi kết hôn dùng để cắt chữ trang trí, cũng có thể dùng để viết thiệp lễ bái. Chỉ là thời gian trôi qua quá lâu, màu sắc trên giấy đã bị phai nhạt rất nhiều

Chữ trên giấy hoàn toàn là viết tay khá ngay ngắn. Vào cái thời đó những người có thể viết chữ không nhiều, nội dung tương tự như thông báo tìm người mất tích thông thường:

Người mất tích là nữ, tên Từ Ái Linh, hai mươi mốt tuổi, chiều cao một mét sáu ba, bện tóc sam, mặc áo bông màu đỏ quần bông màu đen, đi giày vải màu đỏ. Mất tích ngày hai lăm tháng ba tại ngày hội ở miếu, ai có manh mối vui lòng cung cấp, xin chân thành cảm ơn.

Tờ giấy tìm người mất tích này không có giá trị gì, tôi liền đặt xuống cầm bức ảnh lên. Vừa nhìn vào bức ảnh tôi đã trực tiếp vứt ngay xuống.

Trong ảnh là một người phụ nữ đang cầm bông hoa tóc buộc đuôi ngựa.

Bức ảnh đen trắng.

Có thể nhìn ra cô gái trong ảnh mặt mũi rất thanh tú, có nét e lệ nhút nhát của các cô gái thời đại đó.

Cô gái trong ảnh cười rất trong sáng đơn thuần.

Tôi sợ hãi như vậy bởi vì cô gái trong ảnh tôi quen. Cầm bức ảnh này tìm người trong thôn hỏi có khi không mấy ai nhận ra, nhưng khuôn mặt này đã in hằn trong tâm trí tôi suốt hai mươi năm, cho nên vừa nhìn thấy tôi đã nhận ra ngay, đây chính là cô ngốc.

Chính là người vợ ngốc của Trần Thạch Đầu.

“Không ngờ phải không?” Đường Nhân Kiệt nhìn tôi cười.

Tôi gật đầu, không hề che dấu sự kinh hoàng trên khuôn mặt. Nói thật không cần biết mối quan hệ giữa cha tôi và Đường Nhân Kiệt có phải là nói dối không, nhưng chỉ cần nhìn bức ảnh và những tin tức này thì chuyến đi của tôi không hề uổng phí.

“Cô gái trong bức ảnh không hề ngốc. Ở thời kỳ đó, đại đa số mọi người đều ăn không no, nếu một người ngốc đi lạc cũng không cần khua chiêng gõ trống mà viết thông báo tìm người như vậy. Thời đó vẫn còn chưa có máy photo, các thông báo tìm người mất tích đều viết tay.” Đường Nhân Kiệt nói.

“Không ngốc sao? Sao có thể chứ?” Tôi một lần nữa nhảy dựng lên kinh ngạc. Mặc dù nụ cười của cô ngốc trước lúc chết khiến tôi có cảm giác như cô ấy không hề ngốc, nhưng đó cũng chỉ là tưởng tượng của bản thân tôi. Một người phụ nữ đầu bù tóc rối điên loạn chỉ cần dùng một cái bánh bao cũng có thể lừa thì sao có thể không ngốc chứ?

“Tôi biết cậu sẽ cảm thấy rất ngạc nhiên.” Đường Nhân Kiệt cười.

“Người phụ nữ đó là người ở Nam Dương, tên Từ Ái Linh, lúc mất tích hai mươi mốt tuổi.” Đừng Nhân Kiệt nói tiếp.

“Cái này tôi biết, ông nói những điều tôi không biết ấy.” Tôi đang rất nóng vội.

“Cậu cứ từ từ nghe tôi nói. Cô gái này là người Tam Lý Đồn, Tân Dã, Nam Dương. Sau này tôi còn đặc biệt đi tới thôn đó, gặp người nhà của Từ Ái Linh. Sau khi cô ta mất tích mẹ cô ta cũng phát điên. Từ Ái Linh này rất nổi tiếng trong thôn, không chỉ xinh đẹp mà còn thạo các món nghề thủ công, cho nên người biết cô ta mất tích không ít. Mọi người đều biết người dẫn cô ta đi mất là một người đến từ Lạc Dương. Theo lời của những người ở đó thì Từ Ái Linh đã bị một người bói toán đến từ Lạc Dương lừa đi mất. Chính vì lý do này mà sở cảnh sát ở Lạc Dương mới có tư liệu này.” Đường Nhân Kiệt nói.

“Cái gì mà thầy bói toán?” Tôi băn khoăn. Người lừa cô ngốc, à không, lừa Từ Ái Linh này không phải là Trần Thạch Đầu à?

“Năm đó có một thầy bói đến Tân Dã, bởi vì bói rất chuẩn lại thu tiền rất ít, thậm chí chỉ cần đãi một bữa cơm là được nên rất nhiều người tìm đến ông ta xem bói. Từ Ái Linh cũng đến xem mệnh. Theo lời những người đó thì thầy bói đó nhìn trúng Từ Ái Linh xinh đẹp nên đã lừa cô hoàng hoa khuê nữ này đi mất.” Đường Nhân Kiệt nói.

Bạn đang đọc [Dịch] Người Vớt Xác của Trần Thập Tam

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    6mth ago

  • Lượt đọc

    4

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!