Chương 91: [Dịch] Người Vớt Xác

Phán Sai Án Gì? (1)

Phiên bản dịch 5011 chữ

Vừa nghe đến đây một cái là tôi muốn ba chân bốn cẳng bỏ chạy, dù sao thì cuộc gặp mặt hôm nay với Đường Nhân Kiệt, những gì nên nói hầu như đã nói hết rồi, hơn nữa, thư kí này nói hôm nay lão Nhị nhà họ Vương kết hôn ở đây, chắc cậu ta đang nói đến Trình Tiểu Vũ và chồng của cô ấy, khi nãy tôi chỉ nhìn phớt qua một cái, hơn nữa cũng không muốn đối mặt với cô ấy, dù sao thì thân phận bạn trai cũ này cũng khá ngượng ngùng.

“Ông chủ Đường còn muốn nói thêm gì nữa không? Nếu không thì tôi và Bàn Tử rút trước nhé.” Tôi nói với Đường Nhân Kiệt.

“Cũng không còn gì nữa, mà hai người gấp vậy à? Còn chưa ăn xong bữa cơm cơ mà, tiếp theo tôi còn sắp xếp không ít chương trình, không chơi một chút rồi đi sao?” Đường Nhân Kiệt nói.

“Không đâu, bình thường tôi ít khi ra ngoài lắm, bây giờ tình hình trong thôn rất phức tạp, không quay về trông chừng thì trong lòng mù mịt ngay.” Tôi nói.

“Đừng giả vờ nữa, không phải là cô bạn gái cũ muốn đến đây kính rượu nên trong lòng thấy không thoải mái à? Bàn Gia tôi cũng đã nghĩ sơ qua, người mà cô gái kia lấy có thể cùng đến đây kính rượu với Đường Nhân Kiệt, đoán chừng gia cảnh cũng không tệ, cho nên hồi đó vì tiền nên mới bị đá chứ gì? Cũng không biết cậu sợ cái gì, hôm nay vừa hay có Bàn Gia và ông chủ Đường ở đây, sẽ lấy lại thể diện cho cậu.” Lúc này Bàn Tử lại lên tiếng.

Đường Nhân Kiệt cũng làm ra vẻ mặt kì lạ, nói: “Còn có chuyện như vậy nữa à? Trùng hợp quá nhỉ?”

“Tôi học đại học ở đây, bạn học chung ở đây cũng khá nhiều. Bàn Tử anh đừng có nói linh tinh.” Tôi nói, thật sự tôi không muốn đề cập quá nhiều về câu chuyện cũ này, dù sao thì chuyện năm đó sau khi lấy hết dũng khí dẫn cô ấy về nhà rồi bị đá một cách vô cùng thảm hại cũng chỉ có một mình tôi biết. Mấy năm nay bản thân cứ dậm chân tại chỗ, cuộc đời không có bất cứ tiến triển gì, nếu như không phải có anh trai, có thể tôi còn chưa sửa được phòng ốc ở trong nhà, càng không có tư cách ngồi ở đây ăn cơm với hai người là Bàn Tử và Đường Nhân Kiệt.

Ai dè Đường Nhân Kiệt có lòng muốn giúp tôi lấy lại thể diện, liền gật đầu với thư kí, nói: “Đi đi, mời họ vào đây.”

Nói xong, Đường Nhân Kiệt kéo tôi ngồi xuống, nói: “Gặp mặt chút rồi hẵn nói.”

Chẳng bao lâu sau, một cặp vợ chồng trung niên tươi cười rạng rỡ dẫn theo mấy người bước vào, đi theo sau lưng cặp vợ chồng trung niên này chính là Trình Tiểu Vũ và chú rể của cô ấy, chú rể cao phú soái (cao ráo, giàu có, đẹp trai), cũng rất phù hợp với gu thẩm mỹ của mấy cô gái bây giờ, sau khi người ta vừa bước vào là ríu rít kính rượu Đường Nhân Kiệt, sau khi kính rượu xong thì rót rượu cho tôi, đoán chừng họ không quen biết tôi, nên hỏi Đường Nhân Kiệt: “Ông chủ Đường, vị thanh niên tài tuấn này là ai? Không giới thiệu một chút sao?”

“Họ Diệp, Diệp Kế Hoan, cháu trai lớn của tôi.” Đường Nhân Kiệt nói.

Có thể do kính rượu cả buổi nên đã thấm mệt, từ khi Trình Tiểu Vũ bước vào phòng đã có chút chếnh choáng, sau khi nghe thấy cái tên này thì đột nhiên cô ấy từ trong trạng thái lơ đễnh mà bừng tỉnh, hơn nữa còn lập tức nhìn chằm chằm vào tôi, gần như dùng ánh mắt khó hiểu mà nhìn tôi.

“Quả nhiên là thanh niên anh tú, Diệp công tử công tác ở đâu vậy?” Chồng của Trình Tiểu Vũ nâng ly rượu lên cụng với tôi một ly.

Tuy được Đường Nhân Kiệt gọi là cháu trai lớn, điều này có thể khiến cho cô gái năm đó vì điều kiện gia đình tôi mà rời bỏ tôi bất ngờ một chút, dùng một vài tiếng lóng mới nổi trong tiểu thuyết để nói thì đó là vả mặt, nhưng tôi lại thấy việc này chẳng có gì hay ho, nên đứng dậy nói: “Trẻ tuổi thì trẻ thật, tài tuấn thì tôi không dám nhận, bây giờ tôi đang ở Phục Địa Câu, có biết Phục Địa Câu không? Thôn nghèo nhất của thành phố này ấy, tôi làm cán bộ thôn ở đó. Sau khi tốt nghiệp là tới đó luôn, cán bộ thôn có trình độ đại học.”

Vương tổng này sững người lại một chút, lập tức chỉ vào tôi, biểu cảm trên mặt thế nào tôi đều biết cả, cười rồi nói: “Gia đình sắp xếp để đi trải nghiệm chứ gì?”

“Không phải, nhà tôi cũng ở đó, vừa hay là cách nhà cũng gần, nào, chúc mừng đôi vợ chồng mới trăm năm hòa hợp, răng long đầu bạc.” Tôi nâng ly rượu lên một hơi uống cạn.

Ly rượu này, đem toàn bộ năm tháng thanh xuân chết tiệt của tôi uống sạch sẽ.

Mãi cho đến khi họ kính rượu Bàn Tử xong, tôi và Trình Tiểu Vũ cũng không nói với nhau câu nào, dù sao thì trùng phùng như này quả thật ngượng quá đi mất, đợi sau khi họ đi rồi, Đường Nhân Kiệt nói: “Không cần tôi lấy lại thể diện cho cậu thật à?”

Tôi phẩy tay, nói: “Lấy lại con c*c gì, tôi cũng không trách người ta, huống chi chuyện này cũng không trách người ta được.”

“Cậu cũng đừng tự hạ thấp mình quá, phải chi Trọng Mưu đừng cứng nhắc như vậy, về phương diện vật chất thì đều dễ nói chuyện.” Đường Nhân Kiệt gợi ý với tôi.

“Nếu như anh trai tôi không cứng nhắc, vậy còn là anh trai của tôi sao? Ông chủ Đường, công việc của ông bận rộn, vậy thì không làm phiền nữa, tôi và Bàn Tử về trước đây.” Tôi đứng lên nói.

“Tôi cho xe đưa các cậu về nhé?” Đường Nhân Kiệt hỏi.

“Thôi, ông sợ anh trai tôi không biết tôi đến gặp ông sao?” Tôi cười nói.

Bạn đang đọc [Dịch] Người Vớt Xác của Trần Thập Tam

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    6mth ago

  • Lượt đọc

    8

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!