Chương 92: [Dịch] Người Vớt Xác

Phán Sai Án Gì? (2)

Phiên bản dịch 4819 chữ

Chúng tôi theo đường cũ mà về, vừa từ thành phố trở về Phục Địa Câu, sự khác biệt về kiến trúc thật khiến người ta có chút không quen, tôi chưa về nhà ngay, mà cùng với Bàn Tử đi ngay đến ủy ban thôn, mấy thông tin hôm nay có được từ chỗ Đường Nhân Kiệt chúng tôi vẫn phải thương lượng một chút.

Khi đến ủy ban thôn, Bàn Tử đi pha trà mà anh ấy mua được trên phố, hai chúng tôi vừa uống trà vừa bắt đầu nói chuyện, chuyện đầu tiên phải nói đó là lời mà Đường Nhân Kiệt nói có bao nhiêu phần đáng tin.

“Cỡ năm mươi năm mươi đó. Con người Đường Nhân Kiệt này rất xảo quyệt, nói chuyện gần như không chút sơ hở, nhưng người này không đáng tin.” Bàn Tử nói.

Tôi gật đầu, nói: “Tôi cũng nghĩ vậy, bây giờ ấy à, ông ấy cũng nắm rõ nội tình của chúng ta, chỉ là chúng ta đối với chuyện này hoàn toàn không biết gì như hai thằng ngốc, cho nên rất có thể những gì ông ấy nói với chúng ta, chính là những gì mà ông ấy muốn chúng ta làm ngay, nói chung chúng ra cũng không thoát khỏi cái số bị người ta dắt mũi.”

Bàn Tử uống một cốc trà, vẻ mặt anh ta đột nhiên cau lại, nói: “Hồi nãy ở đó nên tôi không tiện nói, nhưng đại khái tôi đã biết chuyện của bà Vương rốt cuộc là thế nào rồi.”

Tôi phát hiện Bàn Tử vô cùng cố chấp với cái chết của bà Vương, ngược lại thì trong lòng tôi, bà Vương chỉ là do đắc tội với cô Ngốc nên mới bị cô Ngốc câu hồn mà chết thôi, đây không phải là tình tiết quan trọng trong cả chuyện này.

Tôi còn chưa nói gì, Bàn Tử liền nhìn tôi rồi nói: “Có phải cảm thấy Bàn gia tôi hơi lạc đề rồi không? Chỉ là cậu không hiểu rằng chuyện một pháp vương bị giết, hơn nữa hồn phách còn bị người ta bắt đi mà Thành Hoàng cũng không quản thì có nghĩa là gì, nhân gian có quy tắc của nhân gian, âm ti có quy tắc của âm ti, bà Vương là một bà lão thật sự có bản lĩnh, theo lý mà nói, cho dù có bị giết, sau khi chết thì cũng có tư cách đi theo Thành Hoàng để tu hành, hồn phách bị xóa, Thành Hoàng hẳn sẽ báo cáo với âm ti. Chuyện này giống việc người bình thường bị giết thì cậu phải tìm đồn công an, đồn công an phát hiện chuyện này nghiêm trọng thì phải chuyển sang tổ trọng án của đội cảnh sát hình sự vậy, nói chung chuyện này nhất định phải quản, nhưng lại không ai quan tâm, cậu có biết như vậy có nghĩa là gì không?”

“Có chống lưng?” Tôi lập tức nghĩ đến điều này, bởi vì hôm nay tôi đang nghĩ đến việc Lưu Lão có thể giết người một cách rất đơn giản.

“Hiểu rồi đấy, thứ bên trong một cỗ quan tài ở dưới sông vậy mà không ai dám quản, còn là âm ti ở âm giới, chuyện này quá là kì lạ.” Bàn Tử nói.

“Vậy anh nói thử xem chuyện của bà Vương là thế nào?” Tôi cũng cảm thấy kì lạ, nên hỏi Bàn Tử.

“Bà ấy quả thực đã phán sai án.” Bàn Tử nói.

“Anh đúng là nói cũng như không. Lúc gần chết chính là bà Vương đã nói câu này.” Tôi nói. Nhưng tôi suy đi nghĩ lại, Bàn Tử không phải kiểu người nói mấy lời thừa thãi, câu nói này của anh ấy chắc chắn là có ẩn ý trong đó.

Quả nhiên, Bàn Tử hỏi tôi: “Cậu cảm thấy bà ấy phán sai án thì có nghĩa là gì?”

Tôi nghĩ không ra, nói một cách rất rụt rè: “Nhiều năm vậy rồi, mọi người đều cho rằng bà ấy không nên vì Trần Thạch Đầu mà ra mặt, việc này giống như đã giúp cho hung thủ giết người.”

“Cậu sai rồi, sau khi cô Ngốc chết thì về làm loạn, nếu thật sự tìm Trần Thạch Đầu để đòi mạng, bà Vương là pháp vương nên chắc chắn phải quản chuyện này, đây là chức trách của bà ấy, về chuyện này thì bà ấy không có xử nhầm án, tuy bảo Trần Thạch Đầu đi moi đứa con ở trong bụng ra có chút tanh tưởi, nhưng cậu nghĩ xem, chuyện này càng không sai, sở trường của những người giống như bà Vương là nói chuyện với âm hồn, gọi là pháp vương, chứ thật ra nhiều lúc chỉ là bà đồng mà thôi, moi đứa trẻ này ra, sau khi moi xong thì không còn dây dưa gì với Trần Thạch Đầu nữa, đó hẳn là kết quả sau khi bà Vương nói chuyện với cô Ngốc, ở đâu ra mà phán sai án?” Bàn Tử nói.

“Được, nhưng chúng ta đừng nói chuyện sai hay không sai, anh mau mau nói rõ đi chứ.” Tôi nói, nguồn bản dịch tại bạch ngọc sách vip.

“Chẳng phải Bàn Gia tôi giải thích rõ ràng cho cậu vì sợ cậu không hiểu đó sao? Vấn đề này xuất hiện trên người đứa trẻ, cô Ngốc Từ Ái Linh, không phải trước khi chết đã mang thai đứa trẻ này, mà là sau khi chết. Sở dĩ Bà Vương nói mình đã phán sai án, nguyên nhân chính là ở chỗ này.” Bàn Tử nói một cách chậm rãi.

Tôi lập tức rối bời.

“Anh nói sau khi cô Ngốc chết, đã bị người ta làm nhục cái xác?” Tôi hỏi.

“Cậu có bị ngốc không vậy? Tại sao Cô Ngốc lại chết? Là Trần Thạch Đầu muốn hiến cô ấy cho thần sông, sau khi hiến tế thần sông thì trở thành người phụ nữ của thần sông, vậy cái thứ cô ấy mang trong bụng chính là đứa con của thần sông, bà Vương đã phán nhầm điểm này, cho nên mới bị thần sông giết chết, giờ thì cậu hiểu rồi chứ, tại sao thần sông lại xóa sạch ba hồn bảy phách của bà Vương, đây là chuyện đời đời không được siêu sinh đấy!” Bàn Tử nói.

Bạn đang đọc [Dịch] Người Vớt Xác của Trần Thập Tam

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    6mth ago

  • Lượt đọc

    14

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!