Tần Xuyên đã bị
Lương Phi Phàm sau khi nghe xong ngọn nguồn, trái lại có hơi nổi hứng tò mò, sau đó thì nhờ Lưu Hiểu Thiên giúp mình đến hỏi xem thế nào.
Bây giờ cầm được tờ giấy trên tay, hàng chữ trên giấy này ngược lại càng khiến cho Lương Phi Phàm suy nghĩ không thôi.
Chợt, Lương Phi Phàm hiểu ra.
Còn đối với Lâm Phàm mà nói, vị cục trưởng này, chẳng qua cũng chỉ là một người trong vô số khách hàng của hắn mà thôi.
Trong tiệm không có khách.
Lâm Phàm rảnh rỗi lướt vào Weibo của mình đã bị kẻ địch chiếm đóng, trong lòng không hề dao động, giống như mọi chuyện không liên quan đến mình.
Mắng càng nhiều thì khi sự thật phơi bày càng vang dội.
Mời mấy người tiếp tục biểu diễn.
Lúc này Lâm Phàm phát hiện Điền Thần Côn ngồi đó, cổ tay chuyển động giống như đang luyện võ, nhưng Lâm Phàm cảm thấy Điền Thần Côn chỉ đang giả vờ giả vịt.
“Thần Côn làm gì đó?” Lâm Phàm hỏi.
“Luyện võ.” Điền Thần Côn không ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc hoàn toàn khác biệt trước đây.
“Ông ấy hả?” Lâm Phàm không tin, bày đặt giả vờ, một tên thần côn mà luyện võ.
Điền Thần Côn cười cười, luyện chiêu cuối: “Điền Thập Tam ở đây.”
Đang lúc Lâm Phàm định nói bỗng có một đứa bé lén lén lút lút ngó nghiêng ở bên ngoài, sau đó lấy hết can đảm bước vào tiệm.
“Ông chủ, con muốn xem bói.” Chú nhóc nhìn chỉ khoảng mười một mười hai tuổi.
“Muốn xem gì?” Lâm Phàm cười hỏi.
“Mai đi thi nhưng con định xài phao, chú bói giúp con xem có bị bắt không?” Chú nhóc nói.
Lâm Phàm giật mình, không nghĩ cậu nhóc muốn tính cái này, thôi thì hắn cũng đang rảnh rỗi nên bói một lần cũng chẳng sao.
…
“Ông chủ, bị bắt thật hả?”
Cậu nhóc có vẻ lo lắng sau khi được Lâm Phàm tính cho một quẻ.
“Tất nhiên, không tin thì mai con cứ thử xem.” Lâm Phàm vừa cười vừa nói.
Cậu nhóc thở dài: “Thôi xong, cuộc thi lần này lại hạng chót rồi.” Sau đó cậu ấy lấy năm mươi tệ ra đặt trên bàn.
“Anh bạn nhỏ không cần trả tiền, chú tính quẻ miễn phí cho con đấy.” Lâm Phàm hơi bất ngờ khi thấy cậu nhóc móc ra năm mươi tệ, đúng là kẻ có tiền.
Cậu nhóc phất tay: “Không cần, vài đồng bạc lẻ thôi mà.”
Lâm Phàm nhìn cậu nhóc nghênh ngang ra về bỗng chốc bật cười.
“Mấy đứa nhỏ bây giờ khá giả ghê. Hay là chúng ta mở cửa hàng ngay cổng trường tiểu học đi? Dễ kiếm tiền hơn nhiều.” Điền Thần Côn kinh ngạc nói.
“Vậy mà ông cũng nghĩ ra được hả.” Hai mắt Lâm Phàm trợn trắng.
…
Buổi tối.
Hai người Trần Hâm Y và Lạc Đan ra ngoài ăn mừng tưng bừng một bữa, khi về đến nhà lại càng thêm phấn khích, nhất là Lạc Đan hưng phấn đến mức không thể kiểm soát.
“Hâm Y, chuyện hôm nay quả là một kích thích lớn với mình, sau khi tranh cãi với tay đạo diễn kia, mình cứ ngỡ là phải nhận xử phạt của công ty, chấm dứt giấc mộng ngôi sao của mình rồi chứ.”
Lạc Đan không nghĩ đến mình sẽ có bước ngoặt lớn như thế, lần phỏng vấn này rất quan trọng do công ty phải dùng không ít mối quan hệ mới giành được.
Khi cô nhịn không được mà tranh cãi với đạo diễn, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
Nhưng cô không thể ngờ mọi chuyện đã lọt vào mắt Đào lão sư.
Bây giờ ký ức ấy vẫn mới nguyên trong đầu, muốn quên cũng không được.
“Hâm Y, lúc Đào lão sư bước ra, mặt mũi Hoàng Lỗ Hạo trắng bệch, nhất là cái chỉ tay của Đào lão sư đúng siêu oách luôn.” Lạc Đan hưng phấn nói, sau đó đến đoạn chính còn biểu diễn lại.
“Hoàng Lỗ Hạo, lập tức biến khỏi mắt tôi ngay, tiểu thuyết của tôi không cho phép người bẩn thỉu như ông nhúng tay vào.” Lạc Đan đưa tay ra, dáng vẻ và giọng điệu bắt chước Đào lão sư.
“Được, được Lạc Đan. Đào lão sư đã chọn chúng ta, sau này chúng ta có thể đóng vai chính rồi.” Trần Hâm Y nói.
“Nhưng mình không chịu đâu, cậu diễn nữ chính, mình diễn nữ phụ. Người con gái đẹp như tiên nữ, tràn đầy chính nghĩa như mình sao có thể bị cô gái ác độc như cậu ăn hiếp được?” Lạc Đan nói đùa.
“Nói gì đó? Đêm nay mình bao cậu ăn uống no say rồi đấy nhé. Chưa hết, không phải Đào lão sư đã nói tính cách cậu hợp với nữ phụ rồi còn gì?” Trần Hâm Y nói.
“Haizz! Thành cũng Tiêu Hà bại cũng Tiêu Hà, tính cách chị đây sao lại giống nữ phụ thế nhỉ, nếu giống nữ chính là tốt rồi.” Lạc Đan đầy tiếc nuối nói.
Thái độ giống như chịu nhiều thua thiệt.
“Ha ha, đó là ý trời. Ai mượn bình thường cậu ngủ hay đạp chân vào bụng mình làm gì?” Trần Hâm Y nói.
Đột nhiên, Trần Hâm Y run sợ.
“Hâm Y, cậu làm sao vậy? Đừng hù mình chứ.” Lạc Đan thấy Trần Hâm Y run sợ cũng bị dọa, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
“Lâm đại sư.” Trần Hâm Y nói nghiêm túc. Sau đó Lạc Đan chưa kịp phản ứng đã lấy điện thoại ra, bấm vào Weibo Lâm đại sư.
Trong lúc Hâm Y muốn cảm ơn Lâm đại sư nhưng đột nhiên ngẩn người.
“Lạc Đan, cậu xem nè…”
“Sao thế? Không thể nói Lâm đại sư bói thật là… Chuẩn” Lạc Đan xem Weibo Lâm đại sư, nghẹn lời, sau đó hô to.
Đôi ngực nhỏ bé trước ngực cũng rung rinh.