“Ui là trời, Lâm đại sư làm gì để cho người người căm ghét thế này? Weibo cũng bị người ta tấn công luôn rồi nè.” Lạc Đan không để ý mình bị lộ hàng, chỉ tập trung đọc bình luận trên Weibo Lâm đại sư.
“Mình xem với.”
“Hâm Y, thấy rồi! Thấy rồi! Thì ra Lâm đại sư bình luận dưới bài đăng của rất nhiều ngôi sao lớn, hơn nữa bình luận này còn bị đẩy lên trên cùng.”
“Cậu nhìn ngôi sao bóng đá mắng Lâm đại sư này.”
“Châu Lị Vân này là ‘vơ đét’ của tuần lễ thời trang quốc tế đấy, chị ấy đang nhắc tới bình luận của Lâm đại sư, còn hối thúc nữa nè.”
…
Trần Hâm Y và Lạc Đan liếc mắt nhìn nhau, trong mắt hai người đều lóe lên vẻ kinh ngạc: “Cuối cùng Lâm đại sư đã xem quẻ cho bao nhiêu người vậy?”
“Nhất là chuyện Trần Vũ Phàm bị cắm sừng, không phải cố tình đâm vào vào họng súng chứ, chắc chắn sẽ bị nhiều người mắng cho mà xem.”
Hai người cảm thấy cạn lời, vốn dĩ Trần Hâm Y muốn cảm ơn Lâm đại sư nhưng tình huống bây giờ đã ngoài dự đoán của các cô.
“Hâm Y, tình hình bây giờ không ổn, nếu cậu bình luận cảm ơn Lâm đại sư chắc chắn sẽ bị mắng chết. Hoặc là chúng ta pm(*) nha?” Lạc Đan nói.
(*) pm: private message – tin nhắn riêng
“Được đó.” Trần Hâm Y gật đầu, trên mạng này có thể làm gì cũng được nhưng tuyệt đối không thể làm dân chúng nổi giận.
Mặc dù Trần Hâm Y cảm giác Lâm đại sư nói chuyện có vẻ trù ẻo nhưng không biết vì sao trong lòng cô vẫn tin chuyện Lâm đại sư tính toán sẽ thật sự xảy ra.
…
Trong nhà.
Lâm Phàm nhìn Weibo của mình đã bị quần chúng khủng bố cả ngày.
Nhất là thằng cha Thu Đao Chặt Cá, càng mắng càng hăng.
Trong tin nhắn riêng.
Thu Đao Chặt Cá: “Đầu Đất đại sư, để ông đây cho mày biết sức chiến đấu của ông như thế nào nhá. Ông sẽ đấu với mày tới cùng, cái đồ đầu đất.”
Thu Đao Chặt Cá: “Cho mày biết, mày nổi tiếng rồi đó. Từ nay về sau Weibo của mày đem quăng thùng rác đi.”
Thu Đao Chặt Cá: “Dám chống lại ông, chỉ có một kết cục, đó chính là chết không toàn thây.”
…
Thu Đao Chặt Cá nhắn cho hắn khoảng chừng ba mươi tin nhắn riêng.
Lâm Phàm nóng nảy muốn mắng lại nhưng dằn lòng chờ đợi, càng để ý thì thằng cha này càng hăng tiết.
Nếu thằng này dám xuất hiện trước mặt mình, thì sẽ đánh nó đến ba má nó nhìn không ra cho biết.
Ting!
Lại một tin nhắn đến.
Lâm Phàm đang nghĩ ai lại mắng hắn nhưng sau khi mở ra xem, bỗng mỉm cười.
“Cám ơn ngài, Lâm đại sư. Hôm nay phỏng vấn rất thành công, có thể kết bạn WeChat với ngài được không ạ?”
Lâm Phàm: “Có thể.”
SpongeBob kawaii: “Nick Wechat g06092118.”
Lâm Phàm nhớ kỹ nick Wechat, sau đó đóng Weibo lại, mở WeChat thêm nick vào, ảnh đại diện SpongeBob hiện ra trước mắt.
Sau khi gửi yêu cầu, không đến ba giây đã đồng ý.
Trần Hâm Y: “Lâm đại sư?”
Lâm Phàm: “Ừm.”
Trần Hâm Y: “Cám ơn đại sư, ngài tính toán thật chuẩn. Tôi và bạn thân đều đậu rồi.”
Đối với Trần Hâm Y, một đại sư bói toán chắc chắn sẽ rất già, nếu không sao có thể bói đúng như vậy. Tuy nhiên khi xem vòng bạn bè của Lâm Phàm, cô sững sờ chụp lại ảnh màn hình.
Trần Hâm Y: “Đại sư, ngài còn trẻ quá.”
Lâm Phàm: “Ừ.”
Bây giờ Lâm Phàm là chàng trai lạnh lùng, im lặng là vàng, mà nghĩ lại mình lạnh lùng quá không ổn đành gửi một dòng tin nhắn.
Lâm Phàm: “Cho dù các cô không hỏi, các cô cũng có thể đậu vì đây là số mệnh của các cô.”
Trần Hâm Y và bạn thân nằm lì trên giường, nhìn ảnh chụp Lâm Phàm: “Lâm đại sư còn trẻ thật đấy, hơi bị đẹp trai nữa chứ. Tiếc là mỗi lần trả lời chỉ biết ừ ừ, chẳng lẽ đại mỹ nữ Hâm Y cũng không làm Lâm đại sư rung động sao?”
“Đừng có nói nhảm, đại sư là cao nhân đó. Mà cái vụ Weibo của đại sư khá là căng thẳng, hay là chúng ta hỏi thăm thử?” Trần Hâm Y nói.
Sau đó Trần Hâm Y gửi một tin nhắn.
“Đại sư, Weibo của ngài…”
Lâm Phàm: “Không sao đâu, để tin tức bay đầy trời đi.”
Trần Hâm Y: “….”
Nói chuyện phiếm với Trần Hâm Y một lúc đã xong. Ở trong lòng các cô thì Lâm Phàm chỉ là đại sư, nói cách khác ngay cả người quen cũng không phải, làm sao có thể nói nhảm nhiều như vậy.
Nhưng điều khiến Lâm Phàm có chút bất đắc dĩ lại là em gái Hoắc Hàm của tạp chí Thanh Nghệ kia, mỗi ngày đều nhắn tin quấy rối Lâm Phàm.
Có đó không? x20.
Ông chủ nhỏ trả lời một chữ đi x15.
Tôi muốn ăn bánh kếp, tôi muốn ăn bánh kếp x50.
Tinh thần kiên trì của Hoắc Hàm cũng sắp đủ để gây ấn tượng với Lâm Phàm, nhưng đối với Lâm Phàm thì bánh này cũng không bán nữa rồi thì còn ăn cái rắm gì nữa.
Bỏ qua, trực tiếp xem như không thấy.
Mỗi ngày Lâm Phàm đều mở cửa hàng đúng giờ, tuy rằng không có ai, nhưng Lâm Phàm tin rằng một ngày nào đó vàng cũng sẽ tỏa sáng thôi.
Tiệm bói toán này của mình muốn nổi tiếng thì cũng chỉ thiếu một cái ngòi nổ.
Thỉnh thoảng mỗi ngày cũng có một hai khách hàng, nhưng đều không có vấn đề gì, chỉ là tính toán một số chuyện bình thường, ngược lại không có chuyện kinh thiên động địa gì.