Liên Châu.
Bình thường rất hiếm khi Ngô Thiên Hà ra ngoài. Ông thường ở nhà uống trà, đọc sách, tu tâm dưỡng tính, hy vọng ở khoảng thời gian cuối cùng có thể tích chút điểm âm đức cho con gái.
Khi ông ta còn trẻ, mặc kệ người nào tìm đến ông ta đoán mệnh. Cho dù đối phương có là hạng người vô cùng hung ác, nhưng chỉ cần đưa tiền thì ông ta vẫn sẽ chỉ điểm cho người đó.
Khi đó vì theo đuổi danh lợi, Ngô Thiên Hà đã không ít lần giúp người xấu.
Hiện tại, Ngô Thiên Hà trong mắt những nhân vật lớn ở Liên Châu, chính là thần tiên sống, thậm chí vì để được Ngô Thiên Hà chỉ điểm thì có tiêu hết gia tài cũng không tiếc.
Nhưng hiện tại, Ngô Thiên Hà hiếm khi đoán mệnh cho người khác, ngay cả muốn đoán mệnh cho người khác cũng phải là người do ông ta chọn.
Hạng người cực kỳ hung ác ông ta sẽ không xem, người táng tận lương tâm không xem, kẻ làm giàu bất chính cũng không xem…
Leng keng…
Điện thoại reo lên.
Nhìn thấy dãy số, trên mặt Ngô Thiên Hà nở một nụ cười, con nhóc này xem ra lại muốn mua quần áo cho người cha già này đây mà.
“Chú Ngô, cháu là bạn của U Lan. Cậu ấy vừa mới gặp phải tai nạn, bây giờ đang được đưa vào bệnh viện.”
Loảng xoảng!
Ngô Thiên Hà kinh hãi, sắc mặt trở nên trắng bệch như tờ giấy, vội vàng hỏi: “Là bệnh viện nào?”
“Bệnh viện Nhân Dân số 1, lầu sáu.”
Sau khi cúp máy, Ngô Thiên Hà không kịp soạn đồ thì đã vội ra khỏi nhà.
Tại sao lại như vậy, vì để đảm bảo an toàn cho con gái cưng của mình, hàng ngày Ngô Thiên Hà không tiếc hao phí tinh thần để tính một quẻ cho con gái, nhưng tại sao hôm nay lại xảy ra chuyện.
Bệnh viện Nhân Dân số 1.
Tuy Ngô Thiên Hà đã bước vào độ tuổi sáu mươi nhưng cơ thể vẫn tráng kiện, ông ta bước như bay, nhanh chóng đến phòng bệnh.
Khi đẩy cửa ra, đã thấy con gái nằm trên giường bệnh. Còn đang vừa nói vừa cười với bạn thân, ông ta không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
“Cha, sao cha lại đến đây?” Ngô U Lan nhìn người mới tới, sau đó đưa mắt nhìn về phía bạn thân của mình.
“Không phải mình đã nói không có chuyện gì rồi sao, sao cậu còn gọi điện thoại cho cha mình làm gì?”
“Con sao rồi U Lan? Đã xảy ra chuyện gì thế, bác sĩ nói sao?” Ngô Thiên Hà vội vàng hỏi.
Cô bạn thân ngồi bên cạnh nói: “Chú Ngô, hôm nay khi ở trên phố đi dạo, có một chậu hoa rơi xuống đầu U Lan. Bác sĩ đã xem qua, chỉ là mới đầu bị hôn mê thôi còn hiện tại đã không sao rồi.”
“Cảm ơn cháu, không có chuyện gì là tốt rồi.” Ngô Thiên Hà an tâm nói.
Nhưng điều khiến Ngô Thiên Hà không yên tâm đó chính là, tại sao hôm nay lại xảy ra chuyện, rõ ràng mình đã tính qua rồi mà.
“Làm con sợ muốn chết, không ngờ lại bị tên kia nói trúng rồi, thật đáng giận.”
Ngô Thiên Hà nghe xong, tiếp đến cầm lấy điện thoại của con gái, mở Weibo lên xem Weibo của Lâm đại sư.
“Cha, tên này là đồ khốn tự cao tự đại…”
Ngô Thiên Hà không nói gì chỉ phất tay, rồi cẩn thận nhìn mỗi một bài đăng trên Weibo của Lâm đại sư, đồng thời còn đọc sơ qua những tin nhắn đó.
Sau khi xem xong, sắc mặt của Ngô Thiên Hà biến thành muôn hình vạn trạng.
Giữa những người cùng nghề, chỉ cần một việc là có thể nhìn ra nông sâu.
Đặc biệt là người trẻ tuổi như Lâm Phàm này khiến cho Ngô Thiên Hà có chút kinh ngạc.
“U Lan, con nghỉ ngơi cho tốt đi, đừng nghĩ nhiều như vậy nữa.” Trong lòng Ngô Thiên Hà đã có ý tưởng.
“Con biết rồi, cha.”
…
Lúc này Ngô Thiên Hà đã đi đến cửa cầu thang bệnh viện, lấy điện thoại ra gọi đến một dãy số: “Xin chào, làm phiền tìm giúp tôi số của người này.”
…
6 giờ chiều.
“Thần côn, đêm nay ăn que nướng không?” Lâm Phàm hỏi.
“Cậu bao?”
“Chứ còn gì nữa.” Lâm Phàm nói.
“Tuyệt vời.” Điền Thần Côn vui sướng.
Ngay lúc này, một chiếc siêu xe đỗ tại bên ngoài cửa tiệm.
Tuy là siêu xe, nhưng ở Thượng Hải cũng chả là cái gì, nhưng mà cái người bước từ trên xe xuống lại khiến cho Lâm Phàm chú ý.
“Ai u, Vương Trăm Vạn tới rồi sao.” Điền Thần Côn vừa thấy người đến thì nở nụ cười tươi ngay.
Sau đó lập tức tiến đến nghênh đón: “Vương tổng, ngài là khách quý nha.”
Vương Minh Dương cười với Điền Thần Côn, rồi nhìn Lâm Phàm đang nằm ở nơi đó, lỗ mũi hếch lên trời: “Bạn đến mà cũng không chào một cái là sao.”
“Ui giời! Tôi còn tưởng là ai, hoá ra là Vương tổng đến đấy à. Tới tới, mời ngồi. Thần Côn đi rót ly nước lọc cho Vương tổng đi, đây chính là khách quý đó nha, nhớ rót ly nước ngon nhất đến chiêu đãi đấy.” Lâm Phàm nói.
“Cái tên nhóc nhà cậu, có phải muốn quyết chiến một trận nữa không hả?” Vương Triều Dương nói.
“Ha ha, chỉ dựa vào anh? Chỗ tôi có cao thủ đấy nhé.” Bây giờ Lâm Phàm không sợ gì cả. Điền Thần Côn tài giỏi như vậy, một đánh hai chục không thành vấn đề, còn sợ nữa sao.
“Tôi đến đây không phải vì cãi nhau với cậu, tối nay tôi mời câu đi ăn, cho mặt mũi chút được không.” Vương Minh Dương nói.
“Thần côn, đóng cửa đi.” Lâm Phàm đứng dậy nói.
“Đi hay không?” Vương Minh Dương hỏi.
“Không đi mà đóng cửa làm cái gì.”
Vương Minh Dương: “...”