Trên chiếc Mercedes Benz.
“Chiếc xe này không tồi, ngồi rất thoải mái.” Điền Thần Côn ngồi ở ghế sau, sờ tới sờ lui, biểu cảm rất ngưỡng mộ.
“Muốn ăn cái gì?” Vương Minh Dương cười hỏi.
“Anh là ông chủ, anh quyết định đi.” Lâm Phàm nhìn nội thất trong xe, trong lòng có chút ghen tị, cũng thầm thề rằng nếu nhất định phải kiếm được nhiều tiền. Đến lúc đó chắc chắn sẽ mua một cái cho mình, thuận tiện cũng mua cho Thần Côn một chiếc.
“Chiếc xe này thế nào? Cũng được đó chứ.” Vương Minh Dương cười nói.
“Cũng được.” Lâm Phàm đáp.
“Muốn không, tôi tặng cậu.” Vương Minh Dương mở miệng nói, có điều hắn cũng biết người bạn này của mình, chắc chắn sẽ không nhận.
“Được thôi, không thành vấn đề, xe này tôi lấy.” Lâm Phàm cũng không khách khí với Vương Minh Dương, nếu đã có lòng tặng vậy thì cầm thôi.
Lần trước, vấn đề đó là do được bách khoa toàn thư quy định, vì vậy muốn lấy cũng không được.
Vương Minh Dương lập tức sửng sốt, tiếp đó nở nụ cười. Một chiếc xe cũng không để vào mắt hắn, đồng thời hắn cảm thấy tính khí của người bạn này cũng rất kì quái.
“Đợi sau khi kết thúc, tôi sẽ chuyển nhượng chiếc xe này cho cậu.” Vương Minh Dương nói.
“Đừng! Chiếc xe này cũng tuỳ tiện lái thôi, đợi khi nào chán thì tôi sẽ đưa nó lại chỗ anh.” Lâm Phàm đã có bằng lái xe khi còn học đại học, nhưng hắn không bao giờ có tiền để mua một chiếc xe. Bây giờ có một chiếc xe hơi sang trọng như vậy, đúng là thoả mong muốn của hắn.
“Tôi nói cậu này, có bản lĩnh như thế mà cũng không kiếm được tiền nhanh. Hay là để tôi giới thiệu cho cậu vài ông lớn, chỉ cần vung tay một cái ít nhất cũng mấy trăm vạn. Chỉ cần tuỳ tiện làm vài khách hàng là có thể tới tay vài chiếc xe nha.” Vương Minh Dương rất tín nhiệm Lâm Phàm, đồng thời những người giàu có mà hắn tiếp xúc cũng tin vào những thứ này.
Một quẻ trăm vạn, cũng là chuyện bình thường trong giới của bọn họ.
“Không cần, bây giờ cũng không tệ.” Lâm Phàm cũng không muốn cả đời làm một người bói toán, cũng không biết kiến thức ở trang tiếp theo của bách khoa toàn thư là gì.
Đây là những gì mà chúng ta hay gọi là xông pha ngoài xã hội, thuận theo tự nhiên.
Không qua bao lâu, đã đến địa điểm.
“Nơi này cũng lớn đó nha.” Bước xuống xe, Lâm Phàm cảm thán nói.
“Người có tiền thật là biết hưởng thụ.” Điền Thần Côn nói.
“Đi, hôm nay cứ ăn uống thoải mái.” Vương Minh Dương cười nói.
Vừa bước vào cửa đã có người đẹp tiếp đãi, Lâm Phàm vẫn bình tĩnh, ánh mắt của Điền Thần Côn có hơi thẳng thắn.
Mà e rằng Vương Dương Minh là khách quen chỗ này, thường được đích thân đón tiếp.
Một chai rượu vang đỏ đắt tiền được bưng lên.
“Nhân viên phục vụ, cho một chai Sprite.” Điền Thần Công kêu lên.
Nhân viên phục vụ có hơi sửng sốt, Sprite? Đùa gì vậy?
Có điều đối với nhân viên phục vụ mà nói, Vương Minh Dương là khách hàng lớn ở đây. Tất nhiên có mong muốn sẽ được đáp ứng, nếu như không có cũng phải nghĩ cách mới được.
“Mùi vị Sprite kết hợp với rượu vang rất ngon.” Điền Thần Côn đích thân rót cho Lâm Phàm một ly, sau đó nốc cả nửa lon Sprite.
Lâm Phàm uống một hơi hết sạch, gật đầu: “Thần Côn, uống được phết đấy.”
Điền Thần Côn hiểu được ý: “Đây là tất nhiên.”
Vương Minh Dương cười lắc đầu, một chai rượu đỏ trị giá mấy vạn nhân dân tệ cứ như vậy bị Sprite phá hủy.
Nhưng không sao cả, dù sao cũng là bạn của mình thì cứ tùy tiện mà chơi.
“Rót cho tôi một ly.” Vương Minh Dương nói.
Điền Thần Côn liếc nhìn Vương Minh Dương, sau đó lắc đầu nói: “Hầy, những người có tiền như các anh, ngay cả cách uống rượu cũng không biết, đúng là tệ thật đấy.”
Mà cách uống rượu của bọn Vương Minh Dương, quản lý với phục vụ nhìn thấy cảnh này đều ngơ ngác, đây là người tới từ đâu vậy.
Con mịa nó, thật là biết uống quá đấy.
“Đợi lát xem giúp tôi người này.” Vương Minh Dương nói.
“Xem cái gì?” Lâm Phàm hỏi.
“Vận mệnh sao.”
“Được, không có vấn đề gì.” Xe cũng lấy, cơm cũng ăn, xem chút vận mệnh cũng không thành vấn đề.
Liên quan đến người bạn này, Lâm Phàm cũng quen biết. Nhân cách không tồi, rất nghĩa khí, hơn nữa cũng không ra vẻ trước mặt mình.
Nếu như tên này ra vẻ trước mặt mình thì Lâm Phàm lập tức sẽ phủi mông rời đi.
"Vương Tổng, hôm nay đã để anh tiêu rất nhiều tiền rồi, hết tặng xe, rồi còn ăn cơm, khiến tôi thật là áy náy." Lâm Phàm miệng thì nói thế, nhưng động tác trên tay cũng không hề dừng lại, nên ăn thì vẫn ăn, nên uống thì vẫn uống. Ttóm được một ông chủ lớn như vậy, không chém giá cắt cổ sao mà được.
"Vậy lát nữa cậu phải giúp tôi xem cho kỹ lưỡng. Khoản đầu tư 3 ức nếu không lăng xê cho nổi thì sẽ là một khoản lỗ lớn đó." Vương Minh Dương nói.
Loảng xoảng!
Khi Điền Thần Côn vừa nghe thấy ba ức, dao nĩa trong tay hắn rơi trở lại trong đĩa.
"Cái gì? Ba ức! Chỉ vì để lăng xê cho một người trở nên nổi tiếng sao. Người này đáng giá bao nhiêu chứ? Hay là cứ lăng xê cho tôi đi, tôi có thể đánh đấm, ba vạn, không, ba mươi vạn là có thể nổi tiếng rồi." Điền Thần Côn tự quảng cáo cho chính mình.
"Ông cút qua một bên đi, còn muốn được lăng xê nữa chứ, muốn lăng xê thì cũng phải lăng xê một người trẻ tuổi như tôi đây này." Lâm Phàm nói.