"Quách Đạm, đều đã đến nước này rồi, đừng nói là ngươi còn chưa nghĩ ra đối sách."
Từ Mộng Dương nhíu mày nhìn Quách Đạm, ánh mắt nghiêm túc dường như đang muốn nói cho Quách Đạm, đừng nhìn lão phu bình thường hòa ái dễ gần, nhưng lão phu cũng có một mặt không giận tự uy.
Đáng tiếc Quách Đạm là thương nhân, nếu là chuyện khác, hắn sẽ còn cảm thấy một chút sợ hãi, nhưng nếu là mua bán, song phương bình đẳng, hắn cũng không phải mang binh đánh giặc, thua trận liền phải mất đầu, buôn bán đương nhiên là có lãi có lỗ, dùng nó để uy hiếp hắn còn không bằng uy hiếp Liễu Tông Thành, cười nói: "Bá gia tựa hồ có
Từ Mộng Dương phiền muộn, vậy mà không hù dọa được tiểu tử này.
Từ Mậu vội vàng giải thích nói: "Trước đó chúng ta tuyệt đối không ngờ Liễu gia ra tay sẽ tàn nhẫn như vậy, ngươi biết không, ngay trước khi ngươi đến, đã có ba tửu lâu cùng lúc hủy bỏ việc bán rượu cho tửu trang của chúng ta, hơn nữa việc này khả năng còn không chỉ giới hạn trong kinh thành, ta bây giờ lo lắng Liễu gia ở Giang Nam cũng sẽ nhằm vào tửu trang chúng ta, nếu thật như thế, Từ gia cũng khó có thể tiếp nhận tổn thất này a."
Trước đó bọn hắn thật đúng là không lo lắng quá nhiều về chuyện của tửu trang, đặc biệt là Từ Mộng Dương, hắn thật không ngờ đến, Liễu gia sẽ ra chiêu này, hắn nghĩ rằng tối đa cũng chỉ là bán ít chút rượu, hoặc giảm xuống một chút giá rượu, nhưng hiện tại xem ra, Liễu gia là muốn đuổi tận giết tuyệt, tửu lợi vốn là một khối thịt mỡ lớn, cắt một miếng, hắn có thể không đau lòng, nhưng trực tiếp ném đi thì hắn cũng chịu không được.
Quách Đạm vẫn cười nói: "Chỉ là tửu lợi mà thôi, đối với phủ Bá tước bất quá là chín trâu mất một sợi lông, đại quản gia sao lại lo lắng như thế."
Từ Mộng Dương vung tay lên, không nhịn được nói: "Ngươi đừng ngoảnh đầu sang bên trái mà nói hắn, mau nói, ngươi đến cùng có đối sách gì không?"
Sự nhẫn nại của hắn đã sắp bị Quách Đạm mài hết.
Quách Đạm thở dài: "Bá gia, sớm biết vậy, lúc ấy bá gia không nên lựa chọn ta, nếu lựa chọn Liễu gia, nào có nhiều chuyện như vậy."
Hắn đến nay đối với chuyện Từ Mộng Dương kéo hắn xuống nước vẫn canh cánh trong lòng, sự thật cũng là như thế, nếu lúc trước Từ Mộng Dương không tìm tới hắn thì sẽ không có nhiều chuyện như vậy, nếu không chế nhạo Từ Mộng Dương vài câu, trong lòng hắn sẽ không thoải mái.
Từ Mộng Dương cười lạnh nói: "Xem ra là lão phu ngày thường đối xử với ngươi quá tốt, quá chiều theo ý ngươi, cho nên hiện tại tiểu tử ngươi không biết trời cao đất rộng, không để lão phu vào mắt a."
”Không thể nào!" Quách Đạm cười ha hả, biết không thể tiếp tục, nếu không lão đầu này sẽ tức giận, nói: "Vãn bối trong lòng vẫn luôn rất kính trọng Bá gia, hơn nữa Bá gia không cần lo lắng vì chuyện này, rượu không thể so sánh với các thương phẩm khác, để ở chỗ đó cũng sẽ không mốc meo."
Từ Mậu nói: "Nhưng tửu trang chúng ta phải nuôi không ít người a!"
"Chẳng lẽ ba tháng cũng không chịu được sao?" Quách Đạm hỏi.
Từ Mậu kinh ngạc nói: "Ba tháng? sao lại nói như vậy?"
Quách Đạm ý cười nhạt đi, nghiêm mặt nói: "Lần này Liễu gia không sử dụng thủ đoạn bàng môn tà đạo, mà dùng chân chính thực lực tới đối phó chúng ta, việc này cùng lúc trước ta giúp Trần Phương Viên bán tửu lâu hay giúp tiểu Bá gia bán thổ địa không giống nhau, đối phương đi mỗi một bước đều thông qua dày công tính toán, như vậy chúng ta cũng cần phải làm như thế, tăng lớn đầu tư, tỉ mỉ vận doanh, không dối gạt Bá gia, ta là thật không có bản lãnh có thể trong vòng một ngày, đem thế cục nghịch chuyển, ta cũng cần thời gian chuẩn bị."
Từ Mộng Dương nói: "Nói như vậy trong vòng ba tháng, ngươi có thể thay đổi thế cục?"
Quách Đạm gật đầu nói: "Không sai biệt lắm."
Từ Mộng Dương lại hỏi: "Vậy ngươi có chắc chắn hay không?"
Quách Đạm cười khổ nói: "Liên quan tới vấn đề này, vãn bối lần trước đã trả lời Bá gia, ta vĩnh viễn chỉ có thể nắm chắc bảy thành, đương nhiên, việc này còn cần Bá gia ủng hộ, dù sao trong tay của ta cái gì cũng không có."
Từ Mộng Dương hỏi: "Chúng ta cần làm những gì?"
Quách Đạm nói: "Trước hết, hãy cho một số rượu tượng của tửu trang đi làm việc khác. Mục đích là để ngoại giới biết, tửu trang đang giảm bớt sản lượng, rượu không bán được, đương nhiên là phải giảm sản xuất, nếu không,trong đó tất có mờ ám, nhưng trên thực tế chúng ta vẫn tiếp tục cất rượu, rượu tồn trữ tốt hơn lương thực nhiều. Thứ hai. . ."
Quách Đạm từ trong ngực móc ra một trang giấy đưa qua, nói: "Ta cần sản xuất số lượng lớn vò rượu, bình rượu như thế này."
Từ Mậu nhận lấy đưa cho Từ Mộng Dương.
Từ Mộng Dương mở ra xem, không khỏi quá sợ hãi, "Ngươi. . . Ngươi đây là muốn. . . ."
Từ Mậu trong nội tâm rất hiếu kì, đến tột cùng là bình rượu như thế nào, có thể doạ Từ Mộng Dương thành dạng này, ghé mắt nhìn, con ngươi đột nhiên co lại.
Quách Đạm lại phong khinh vân đạm nói: "Đây chỉ là một vụ mua bán mà thôi, vãn bối nghĩ đây sẽ không phạm pháp chứ."
Từ Mộng Dương kinh ngạc liếc nhìn Quách Đạm, trải qua hồi lâu, hắn mới cười ha hả nói: "Phạm pháp thì không phạm pháp, nhưng tiểu tử ngươi ra tay quả không tầm thường a."
"Dù sao giá cả lên sân khấu của ta cũng không thấp." Quách Đạm có chút nhún vai, lại nghiêm mặt nói: "Nhưng việc này nhất định không thể tiết lộ ra ngoài, nếu để người khác biết được, chuyện này khả năng sẽ thất bại, đến lúc đó ta cũng vô lực xoay chuyển trời đất."
Từ Mậu gật đầu nói: "Ngươi yên tâm, việc này tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra ngoài."
"Vậy là tốt rồi." Quách Đạm tiếp tục nói: "Cuối cùng, trong ba tháng tới, ta sẽ toàn lực trợ giúp tiểu Bá gia vận doanh phòng vẽ tranh. . . ."
Từ Mộng Dương nghe xong không hiểu lắm, nói: "Lại đang làm gì vậy?"
Quách Đạm cười nói: "Đây là bởi vì ta đã đáp ứng với tiểu Bá gia, ta không thể thất hứa, mà lợi nhuận của phòng vẽ tranh có thể đền bù một chút tổn thất của tửu trang, điều quan trọng nhất là phòng vẽ tranh sẽ có tác dụng then chốt trong lần cạnh tranh này, phòng vẽ tranh thành công hay thất bại sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến thành bại của tửu trang."
Từ Mậu nghe được có chút mơ hồ, nói: "Phòng vẽ tranh thì có quan hệ gì với tửu trang?"
"Đến lúc đó đại quản gia tự nhiên sẽ biết."
Quách Đạm mỉm cười, tiếp tục nói: "Còn nữa, việc đã đến nước này, nếu như còn để con mọt sách như ta mỗi ngày đến phủ đàm luận thì không hợp lẽ thường, chuyện cho tới bây giờ nên đường đường chính chính đàm luận."
Từ Mộng Dương cười tự tiếu phi tiếu nói: "Hoá ra trước đó ngươi không phải đường đường chính chính đang cùng chúng ta đàm luận."
Dĩ nhiên không phải, ta trước đó còn không có tính toán quản. Quách Đạm ha ha nói: "Bá gia cũng không phải đường đường chính chính cùng ta ký kết khế ước a."
Từ Mộng Dương ho khan hai tiếng, "Tiểu tử ngươi thật đúng là bụng dạ hẹp hòi a."
"Đúng. . . Thật đúng là như thế, vãn bối vẫn luôn không phải là quân tử rộng lượng, ngài nhìn bụng ta, một chút thịt thừa đều không có, cho nên người kính ta một thước, ta kính người một trượng." Quách Đạm không chút nào phủ nhận nói.
Từ Mộng Dương ha ha hai tiếng, hướng Từ Mậu nói: "Ngươi nghe được không, hắn là đang uy hiếp lão phu a!"
Từ Mậu cười gật đầu nói: "Tiểu nhân nghe được."
Tất cả đều tại chiêu kia của ngươi quá tổn hại. Quách Đạm nghĩ một đàng nói một nẻo: "Vãn bối nào có can đảm này." Dừng một chút, hắn lại hướng Từ Mậu nói: "Trong lúc này, còn phải làm phiền đại quản gia giả vờ giả vịt trao đổi với quản gia nhà ta, ta không để ý đại quản gia tạo một chút áp lực cho phu nhân ta, nhưng phải chầm chậm dần dần, lúc đầu có thể đàm luận vui vẻ, đến tháng thứ hai, tháng thứ ba có thể tăng dần áp lực cho nàng."
Từ Mậu nói: "Đây. . . Đây là vì cái gì?"
Quách Đạm cười ha hả nói: "Đây chỉ là một chút tình thú giữa phu thê chúng ta, ta nghĩ Bá gia cũng không có hứng thú muốn biết."
Từ Mộng Dương một mặt vẻ cổ quái nói: "Phu phụ các ngươi thật đúng là kỳ quái."
Quách Đạm cười khổ nói: "Chuyện này là do sinh hoạt quá nhàm chán."
. . .
"Nhạc phụ đại nhân, tiểu tế có thể đã làm hỏng chuyện." Về đến Khấu phủ, Quách Đạm vẻ mặt buồn bã hướng Khấu Thủ Tín bẩm báo.
Khấu Thủ Tín bỗng nhiên đứng dậy, run giọng nói: "Ngươi. . . Ngươi đã làm hỏng chuyện?"
"Ừm."
Quách Đạm gật gật đầu, vội vàng giải thích nói: "Nhưng. . . Nhưng đây cũng không phải lỗi của riêng tiểu tế, cũng có lỗi của tiểu Bá gia."
Khấu Ngâm Sa hiếu kỳ nói: "Phu quân, ngươi có thể nói rõ hơn không, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?"
Quách Đạm nói: "Là như thế này, ta lúc nãy đi phủ Bá tước, Từ đại quản gia nói tiểu Bá gia sẽ không còn quản lý chuyện của tửu trang nữa, còn nói lần sau nhạc phụ đại nhân phái người khác đi trao đổi, ta nghĩ mình đã làm hỏng chuyện rồi."
"Chỉ như thế thôi sao?"
"Ừm."
Quách Đạm gật gật đầu.
"Thì ra là như vậy."
Khấu Thủ Tín thở ra một hơi, nói: "Ngươi suýt nữa thì hù chết lão hủ, việc này không trách được ngươi."
Chuyện này hắn đương nhiên có thể lý giải, chuyện cho tới bây giờ, Từ Mộng Dương không có khả năng còn để Từ Kế Vinh phụ trách tửu trang, nếu Từ Kế Vinh không còn phụ trách, vậy dĩ nhiên Quách Đạm cũng không thể tham dự.
Vốn việc điều chỉnh này rất bình thường, nhưng theo Khấu Ngâm Sa, lại không bình thường.
"Thật sao?"
"Ừm, ngươi cũng đừng để ở trong lòng." Khấu Thủ Tín gật đầu nói.
”Vậy tiểu tế liền yên tâm." Quách Đạm nhẹ nhàng thở ra, lại nói: "A, nhạc phụ đại nhân, còn có một chuyện, tiểu tế muốn thương lượng một chút cùng ngài."
Khấu Thủ Tín nói: "Chuyện gì?"
Quách Đạm nói: "Tiểu Bá gia gần đây mở phòng vẽ tranh, a, chính là nơi chuyên bán họa, tiểu Bá gia thấy tiểu tế có chút tài hoa, nên hi vọng tiểu tế giúp hắn."
Khấu Ngâm Sa nghe xong khẽ nhíu mày, hắn bây giờ là đang từng bước phủi sạch quan hệ với chuyện của tửu trang, như thế hắn mới có thể lập lại chiêu cũ, núp ở phía sau âm thầm thao túng.
Khấu Thủ Tín không quan tâm nói: "Nếu tiểu Bá gia đã mời, vậy ngươi liền đi đi."
"Đa tạ nhạc phụ đại nhân ân chuẩn." Quách Đạm ngại ngùng cười cười, lại nói: "Nếu là không có chuyện khác, tiểu tế trở về phòng trước."
"Ừm."
Đợi sau khi Quách Đạm rời đi, Khấu Thủ Tín liền hướng Khấu Ngâm Sa hỏi: "Nữ nhi, con đã nghĩ ra đối sách chưa?"
Khấu Ngâm Sa hơi chút trầm ngâm, tự tin nói: "Phụ thân xin yên tâm, Liễu gia muốn bằng chuyện này nhất cử phá tan Khấu gia chúng ta là không có khả năng."
Khấu Thủ Tín kích động nói: "Ngươi hẳn đã nghĩ ra đối sách?"
"Nữ nhi đã có chút tính toán." Khấu Ngâm Sa thoáng gật đầu, lại nói: "Nhưng phụ thân thân thể còn chưa phục hồi, đoạn thời gian sắp tới, khẳng định sẽ có rất nhiều chuyện phiền toái kéo đến, nếu phụ thân ở đây thì cứ có chuyện phụ thân sẽ phải ra mặt, như vậy nữ nhi sợ thân thể phụ thân sẽ không chịu nổi, hơn nữa phụ thân ở đây cũng sẽ có chút hạn chế đối với nữ nhi, cho nên nữ nhi hi vọng phụ thân có thể đến điền trang ở Đông giao ngoại thành tĩnh dưỡng thân thể, đem toàn quyền quản lý nha hành cho nữ nhi."
Tại thời điểm nguy cấp như thế này, tốt nhất là một người nắm quyền, như vậy mọi người mới có thể tề tâm hợp lực, nếu như Khấu Thủ Tín lưu lại đây, Khấu gia sẽ có hai người đứng đầu, khó phân biệt chủ thứ, mấu chốt Khấu Ngâm Sa là nữ nhân, còn Khấu Thủ Tín thì sức khoẻ không tốt nên hắn có lòng mà không đủ lực, không giúp đỡ được gì nhiều, tác dụng duy nhất là chế hành Khấu Ngâm Sa.
Khấu Thủ Tín đương nhiên cũng hiểu rõ đạo lý này, nhưng có chút không yên lòng, lại hỏi: "Nữ nhi, con thật sự có biện pháp sao, chớ có lừa gạt phụ thân?"
Khấu Ngâm Sa tự tin cười nói: "Phụ thân yên tâm, nữ nhi chắc chắn có thể bảo trụ nha hành."
Khấu Thủ Tín sau khi xác nhận liên tục, mới nói: "Tốt a, vậy phụ thân sẽ đi điền trang nghỉ ngơi một thời gian."