Đợt thế công này của Liễu gia như sóng to gió lớn, mãnh liệt vô cùng, gần như chỉ trong một ngày đã đá Hưng An bá tửu trang ra khỏi thị trường.
Điều này thực sự gây chấn động toàn bộ ngành tửu lâu, chẳng bao lâu nữa sẽ không có ai dám đi Hưng An bá tửu trang mua rượu, ai không sợ Liễu gia trả đũa. Đồng thời, Liễu gia có được cực lớn tín nhiệm của thị trường, từ đó nhất cử ổn định lại địa vị đệ nhất nha hành.
Điểm này được phát huy vô cùng tinh tế trên thân lục đại tửu trang, bọn họ thấy hiệu quả tốt như vậy lập tức lại cho Liễu gia ủng hộ cực lớn, Liễu Tông Thành hầu như muốn cái gì, bọn họ liền cho cái đó.
Đương nhiên, lục đại tửu trang đông chủ đều không ra mặt, họ đều chỉ phái một chút hạ nhân thay mình ra mặt vì không muốn đem việc này nháo đến trên chính trường, họ đều hi vọng việc này chỉ giới hạn ở mua bán, Liễu Tông Thành càng muốn như vậy, hắn mới không muốn đối mặt trực tiếp với Từ Mộng Dương, hắn chỉ muốn đối mặt với Khấu gia.
Mà Khấu gia và phủ Bá tước thì là một mảnh sầu vân thảm vụ, ngay cả trên mặt hạ nhân cũng tràn đầy lo nghĩ.
Nhưng có một người ngoại lệ đó chính là Từ Kế Vinh, hắn vô cùng hưng phấn, bởi vì hôm qua đã nhận được câu trả lời chắc chắn của Quách Đạm, thời gian tới Quách Đạm sẽ toàn lực giúp hắn xây dựng phòng vẽ tranh, về phần chuyện của tửu trang, hắn không quan tâm, hắn cũng không có loại giác ngộ này, thật sự là một gia hỏa không tim không phổi.
Sáng sớm ngày thứ hai, Từ Kế Vinh ngồi xe ngựa kích động đi vào Khấu phủ lôi Quách Đạm đi.
"Sao lại chạy đến cửa sau?"
Quách Đạm xuống xe ngựa, thấy bản thân đang ở cửa sau của Hàm Ngọc lâu, không khỏi hỏi.
Từ Kế Vinh nói: "Đây là bởi vì trong lâu ánh sáng không tốt, nên ta cải tạo Hàm Ngọc lâu thành hậu viện, còn hậu viện trước kia cải tạo thành phòng vẽ tranh."
Đáng chết, ta quên mất ở đây không có đèn điện. Quách Đạm thoáng gật đầu: "Thì ra thế."
Vừa vào cửa đã thấy trên mặt đất trải một tấm thảm dài màu xanh biếc.
Oa! Không cần làm long trọng như vậy đi! Quách Đạm thật sự xấu hổ, "Ai u, tiểu Bá gia, ngươi cũng quá khoa trương rồi, còn trải thảm đón tiếp ta, điều này làm ta có chút xấu hổ, bất quá. . . Lần sau có thể đổi sang màu đỏ hay không, bởi vì ta rất ghét màu xanh."
"Thảm này không phải trải cho ngươi. Ngươi qua đây một chút đừng giẫm lên thảm."
Từ Kế Vinh kéo Quách Đạm sang một bên.
"Cái gì?" Quách Đạm kinh ngạc nói: "Không phải trải cho ta?"
Từ Kế Vinh hỏi ngược lại: "Ngươi cũng thích a?"
"Ây. . . Vậy trải thảm ở đây làm gì? Còn không thể giẫm lên." Quách Đạm hiếu kỳ nói: "Chẳng lẽ còn có nhân vật quan trọng hơn sẽ đến đây?"
"Không có, không có." Từ Kế Vinh lắc đầu liên tục, lại nói: "Đây là hạ nhân nhà Chi Chi trải, hắn chê nơi này của ta quá bẩn."
Xấu hổ nha!
Quách Đạm khóe miệng giật, nghĩ thầm, xem ra tên kia đã bị bệnh thích sạch sẽ giai đoạn cuối, không thể cứu. Mắt trợn trắng nói: "Hắn trải thảm làm đường còn trải ở giữa, vậy chúng ta đi đường nào a."
Không phải trải cho chính mình, vậy hắn chắc chắn sẽ khó chịu, sự chênh lệch này còn không thể dùng nhân quyền cùng tự do để nói.
"Không có việc gì, không có việc gì, ở đây không phải đường còn rộng như vậy sao."
Từ Kế Vinh vừa nói, hai tay vừa cầm vạt áo trước, nhón chân lên, giật giật nhảy nhót dọc theo mép tấm thảm xanh biếc .
Thằng ngu này. Quách Đạm trợn trắng mắt, hai chân thần tốc hung hăng giẫm lên mặt thảm, rồi sau đó mới đi theo Từ Kế Vinh.
Đi dọc theo tấm thảm xanh biếc tới một mảnh đất trống ở hậu viện thì thấy ở giữa khoảng đất trống có một cái bàn gỗ lớn, ba mặt được dựng lên những bình phong tinh xảo, hơn mười hạ nhân đang vây đứng xung quanh.
Tên này tuổi không lớn lắm, nhưng phô trương thật đúng là không nhỏ a!
Quách Đạm theo sau Từ Kế Vinh vòng qua bình phong đi đến phía trước, lọt vào tầm mắt là một tấm màn màu xanh, xuyên qua tấm màn, mơ hồ có thể nhìn thấy một vị thiếu phụ đang lười biếng nằm trên giường, toàn thân chỉ tùy ý phủ một tầng lụa mỏng.
Lúc này, Chu Lập Chi đang ngồi sau giá vẽ, cầm bút vẽ hết sức chăm chú.
"A? Chu công tử có phải sinh bệnh hay không?"
Quách Đạm nhìn Chu Lập Chi hôm nay, cùng ngày ấy quả thực tưởng như hai người khác biệt, ngày ấy khuôn mặt của Chu Lập Chi trắng một cách bệnh hoạn, mà hôm nay Chu Lập Chi giống như đập thuốc, khuôn mặt tuấn mỹ đỏ rực như mặt trời mới mọc, mặt mũi tràn đầy mồ hôi, điều này xem ra thật không bình thường, nghĩ thầm, hóa ra hắn căn bản cũng không phải là thiên tài gì, mà dựa vào cắn thuốc để kích thích trạng thái của mình, thật sự là vô sỉ.
Từ Kế Vinh thẳng lắc đầu, nói: "Thân thể Chi Chi rất tốt, không có sinh bệnh."
"Vậy đó là vì uống thuốc gì sao?"
"Ta đã nói Chi Chi không có bệnh, thì sao còn phải uống thuốc?"
Không phải sinh bệnh, cũng không phải cắn thuốc? Quách Đạm ánh mắt đột nhiên liếc qua thiếu phụ nằm trên giường, hỏi: "Không phải là vì quá kích động đi?"
"Cũng không phải."
Từ Kế Vinh lại lắc đầu.
"Vậy là vì sao?" Quách Đạm kinh ngạc nói.
"Vì thẹn thùng."
Chợt nghe có người đằng sau nói .
Quách Đạm quay đầu nhìn lại thì thấy Lưu Tẫn Mưu chẳng biết lúc nào đã xuất hiện phía sau bọn họ, hỏi: "Ngươi vừa mới nói cái gì? Thẹn thùng?"
Lưu Tẫn Mưu cười gật gật đầu.
Quách Đạm khó hiểu nói: "Thẹn cái gì thùng?"
Từ Kế Vinh nói: "Chính là nhìn thấy nữ nhân sẽ thẹn thùng đó!"
"Cái gì?"
Quách Đạm kinh ngạc nói: "Ngươi nói Chu công tử nhìn thấy nữ nhân sẽ thẹn thùng?"
Hai người đồng thời gật gật đầu.
"Việc này sao có thể."
Quách Đạm trợn trắng mắt nói: "Chu công tử trước kia vẽ Xuân cung họa thì làm sao có thể nhìn thấy nữ nhân sẽ thẹn thùng, uổng cho ngươi được gọi Bách Hiểu Sanh, ta thấy đó chỉ là hư danh."
"Ta chỉ là hư danh?" Lưu Tẫn Mưu lập tức gấp gáp, nói: "Ngươi có biết vì sao Lập Chi hiền đệ muốn vẽ Xuân cung họa a?"
"Không phải là vì đam mê. . . Yêu thích sao?"
"Dĩ nhiên không phải."
"Vậy thì vì sao?"
"Cũng là vì từ nhỏ hắn nhìn thấy nữ nhân sẽ thẹn thùng, vì vậy mới vẽ Xuân cung họa."
Quách Đạm nghe được ngây ra như phỗng.
Từ Kế Vinh hắc hắc nói: "Nhớ lần đầu tiên ta mang Chi Chi tới Hàm Ngọc lâu chơi, lúc ấy hắn liền hôn mê bất tỉnh."
"Hôn mê bất tỉnh?"
Quách Đạm trợn to hai mắt, lại nói: "Chuyện này làm sao có thể?"
Lưu Tẫn Mưu khẽ nói: "Đây đều là sự thật, trước kia càng nghiêm trọng hơn, hắn còn không dám nhìn nữ nhân mặc quần áo chứ đừng nói là nữ nhân không mặc quần áo, vì vậy lúc trước hắn mới vẽ Xuân cung họa, hi vọng nó có có thể giúp hắn vượt qua cái quái bệnh này, bây giờ xem như có tiến bộ không nhỏ, chỉ đỏ mặt, mà không phải ngất."
Từ Kế Vinh không ngừng gật đầu, nói: "Nhưng nếu đến gần hơn nữa, khả năng Chi Chi vẫn sẽ ngất."
Lưu Tẫn Mưu nói: "Vinh đệ nói đúng."
Mộng bức!
Quách Đạm một mặt mộng bức!
Điều này. . . Điều này thật sự là không thể tưởng tượng nổi.
Một người vẽ họa xuân cung đồ, nhìn thấy nữ nhân sẽ thẹn thùng.
Điều này. . .
Nhưng sự thật chính là như thế, từ nhỏ Chu Lập Chi đã rất hay xấu hổ, việc này thậm chí có thể nói là một loại bệnh, bởi hắn căn bản không có cách nào có thể tiếp cận nữ nhân, lần đầu tiên và duy nhất đến Hàm Ngọc lâu liền ngất xỉu.
Cho đến một ngày, Từ Kế Vinh người bạn xấu này cầm một bộ Xuân cung họa đến cho hắn xem, hắn đột nhiên phát hiện khi nhìn những nữ nhân trong tranh dù không mặc quần áo, hắn sẽ không cảm thấy thẹn thùng, nên hắn cho rằng Xuân cung họa có khả năng giúp hắn vượt qua thứ quái bệnh này, thế nên hắn vụng trộm học vẽ loại tranh này, nhưng có lẽ vì hắn chưa từng nhìn thấy cảnh tượng thực tế, nên không bị hiện thực câu thúc, vì vậy hắn có thể phát huy tối đa trí tưởng tượng của bản thân, điều này khiến họa của hắn phi thường có ý cảnh, tuyệt không thấp kém, tràn đầy cảm giác nghệ thuật, Quách Đạm kiến thức rộng rãi cũng vì đó tán thưởng.
Càng vẽ nhiều, sự sợ hãi trong nội tâm của Chu Lập Chi cũng dần dần yếu đi, hơn nữa hắn cũng dần dần thích vẽ Xuân cung họa, thậm chí si mê, điều này chính là nguyên nhân trực tiếp khiến hắn bị đuổi ra khỏi nhà, nhưng hoạ phúc khôn lường, sao biết không phải phúc, sau khi bị đuổi ra khỏi nhà, Chu Lập Chi phải đối mặt với áp lực từ sinh hoạt, điều này làm hắn dần dần có thể trò chuyện cùng nữ nhân nhưng không quá thân cận.
Đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu kiều mị từ trên đài truyền đến: "Chu công tử, ngài lại giúp nô gia vẽ một bức nữa đi."
Quách Đạm lập tức sởn gai ốc rơi đầy đất.
Sau đó lại nghe được một tiếng gào khẩn trương vang lên: "Thiếu gia!"
Quách Đạm nghiêng đầu nhìn, bật cười một tiếng, thầm nghĩ, xem ra bọn hắn nói đều là sự thật, tên này thật sự rất rất thẹn thùng.
Hóa ra tiếng kêu kiều mị của thiếu phụ kia suýt chút nữa khiến Chu Lập Chi ngất đi, chỉ thấy Chu Lập Chi toàn thân bất lực nằm trong vòng tay của hạ nhân.