Một tháng đã trôi qua kể từ khi Tửu Minh hội được thành lập.
Những ngày đầu tiên, đám công tử ca ở kinh thành đều ngẩng đầu ngóng trông một trận đọ sức quyết liệt nhất trên thương trường, bởi chuyện lần này còn dính đến rất nhiều đại nhân vật, chính bọn hắn cũng góp phần tạo nên không khí giương cung bạt kiếm.
Nhưng kết quả lại làm bọn hắn mở rộng tầm mắt, đây rõ ràng không phải là một trận đọ sức quyết liệt như dự đoán, mà chỉ là một trận quảng cáo thúc đẩy tiêu thụ rượu, cho đến nay, Khấu gia cùng Hưng An bá đều bị đánh không hề có lực hoàn thủ, thế cục hoàn toàn thiên về một bên.
Dần dần, bọn hắn bắt đầu quên lãng việc này, bọn hắn cũng không phải giúp đỡ bên nào, mà thuần túy chỉ là vì sinh hoạt quá nhàm chán, thật vất vả có chút tình cảm mãnh liệt, nào biết được sẽ là kết quả này, thật là khiến người ta thất vọng.
Thật đúng là xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.
Nhưng Liễu Tông Thành tuyệt đối không bỏ qua như vậy, hắn cũng không phải đang đóng phim, còn phải cố kỵ cảm thụ của người xem, hơn nữa mục đích chân chính của hắn cũng không phải nhằm vào Từ gia, hắn cũng không có bản sự đó, hắn chỉ đang thực hiện lời hứa trợ giúp lục đại tửu trang chiếm được thị trường, mà hắn chân chính muốn đối phó là Khấu gia, hắn có năng lực triệt để phá tan Khấu gia.
Dưới áp lực không ngừng ở gian đoạn đầu, ngay tại lúc Khấu gia không thở nổi, Liễu Tông Thành lại bắt đầu đến đào người của Khấu gia.
Hiên tại, khế ước của cò mồi tương đối tự do, trên cơ bản đều là khế ước thuê, thậm chí là tạm thời, bởi vì đại đa số cò mồi là dựa vào miệng đi kiếm tiền, bản thân họ không tạo ra bất kỳ giá trị gì, trừ những cò mồi có thể phân biệt chất lượng của tranh chữ, đồ sứ . . . họ có khả năng sẽ ký được khế ước dài hạn với cố chủ, về phần những cò mồi chuyên phụ trách thương lượng giao dịch có rất ít khả năng ký khế ước dài hạn với cố chủ.
Nhưng những cò mồi này vừa vặn lại có khả năng mang đến lợi nhuận nhiều nhất cho nha hành.
Từ khi Tửu Minh hội thành lập tới nay, Khấu gia sinh ý rớt xuống ngàn trượng, không phải những cò mồi này không cố gắng, mà là tất cả mọi người không coi trọng Khấu gia, cho rằng Khấu gia không vượt qua được ải này, vì để tránh rủi ro nên không muốn hợp tác cùng Khấu gia, nên rất nhiều giao dịch đều thất bại, mà cò mồi kiếm là tiền hoa hồng, vì vậy vào lúc này Liễu Tông Thành đến đào người sẽ tạo thành tổn thương trí mạng cho Khấu gia.
"Đại tiểu thư, chúng ta thật sự phải tranh thủ thời gian nghĩ ra biện pháp đối phó."
Khấu Nghĩa sốt ruột nhìn Khấu Ngâm Sa, nói: "Mới có mấy ngày đã có năm cò mồi đến Liễu gia, bọn hắn còn mang theo khách hàng cũ của nha hành chúng ta, cứ kéo dài thế này, hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi a!"
Khấu Ngâm Sa khuôn mặt vẫn như cũ bình tĩnh, nói: "Ta biết, ta sẽ nghĩ biện pháp."
Lại là câu nói này.
Khấu Nghĩa bây giờ nghe Khấu Ngâm Sa nói ra câu này, liền cảm thấy đau đầu.
Hắn luôn cảm thấy Khấu Ngâm Sa xử lý việc này cùng dĩ vãng Khấu Ngâm Sa hoàn toàn khác nhau, bởi vì nàng căn bản không có làm gì, chỉ một mực ngồi chờ chết.
Khấu Ngâm Sa đột nhiên lại hỏi: "Cô gia gần đây đang làm gì?"
Khấu Nghĩa sững sờ, nói: "Gần đây Cô gia vẫn luôn cùng tiểu Bá gia bận bịu thành lập phòng vẽ tranh, ai. . . Nhắc tới cũng thật sự phải cảm kích cô gia, trong thời gian này nha hành chúng ta tiếp sinh ý tất cả đều là của tiểu Bá gia cho, nếu không, chỉ sợ càng nhiều cò mồi muốn đi hơn, nhưng . . . Nhưng đây rốt cuộc không phải kế lâu dài."
"Phu nhân ở bên trong à?"
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, ngoài cửa đột nhiên vang lên Quách Đạm thanh âm.
Khấu Ngâm Sa nói: "Phu quân, mời vào."
Quách Đạm bước vào, hắn liếc nhìn Khấu Nghĩa, nói: "Quản gia cũng ở đây a!"
Khấu Nghĩa gật đầu nói: "Cô gia tốt."
Quách Đạm gật đầu, ngồi xuống, cười ha hả nói: "Phu nhân, tiểu Bá gia để ta tới truyền lời cho phu nhân, Tam Kiếm Khách sắp khai trương, đến lúc đó sẽ tổ chức một buổi họa triển. . . ."
"Họa triển?"
Khấu Nghĩa khó hiểu nói.
Quách Đạm nói: "Chính là một buổi triển lãm họa của phòng vẽ tranh, tên gọi tắt là họa triển."
"Thì ra là thế." Khấu Nghĩa gật gật đầu.
Khấu Ngâm Sa hiếu kỳ nói: "Việc này cần chúng ta hỗ trợ gì sao?"
Quách Đạm ồ một tiếng, "Là như thế này, vì Chu công tử vốn rất nổi tiếng, nên khi đó nhất định sẽ có rất nhiều người muốn đến xem họa triển, nhưng trụ sở của Tam Kiếm Khách không lớn, có thể dung nạp lượng người có hạn, mà Chu công tử cũng không muốn ai cũng có thể đến xem họa triển của hắn, vì vậy Tam Kiếm Khách hi vọng nha hành chúng ta có thể trợ giúp họ lựa chọn ra một trăm người đến tham dự hoạ triển với tư cách khách mời danh dự, những người này phải có thân phận, có địa vị, có kiến thức, có tài học."
Khấu Nghĩa cau mày nói: "Chuyện phân biệt người này, nha hành chúng ta cũng đã làm không ít, nhưng nếu muốn tuyển chọn, như vậy đầu tiên hẳn phải cho chúng ta một phần danh sách, như thế chúng ta mới có thể từ đó chọn lựa."
Kỳ thật Khấu Nghĩa nói đến chuyện phân biệt người, hơn phân nửa đều là giúp cố chủ tìm một số nhân sĩ có đặc thù tài nghệ.
Ngươi còn không biết xấu hổ đến hỏi ta? Nếu ta còn trả lời ngươi, vậy ta chính là tên đần. Quách Đạm nói: "Ây. . . việc này. . . Tiểu Bá gia không nhắc đến."
Khấu Ngâm Sa nói: "Nếu tiểu Bá gia không nói đến, vậy chúng ta thả tin tức ra trước, nếu có người báo danh, chúng ta có thể từ đó lựa chọn."
"Vẫn là phu nhân thông minh." Quách Đạm khinh bỉ liếc nhìn Khấu Nghĩa, tên quản gia này cái gì cũng tốt, chỉ là có chút bảo thủ không chịu thay đổi, làm việc quá cứng nhắc, lại nói: "Mặt khác, tiểu Bá gia cảm thấy mỗi sự kiện đều phải chạy tới cùng nha hành chúng ta ký một phần khế ước, thực tế quá phiền phức, vì vậy hắn muốn trường kỳ thuê nha hành chúng ta, thay vì tính phí hoa hồng dựa trên từng khoản giao dịch, mỗi tháng tiểu Bá gia sẽ cho chúng ta một khoản tiền hoa hồng cố định."
Khấu Ngâm Sa nghe xong lông mày hơi nhăn.
Khấu Nghĩa nghe xong cũng trầm ngâm suy nghĩ.
Quách Đạm lấy ra một phần khế ước, đưa cho Khấu Ngâm Sa, nói: "Phu nhân mời xem, đây chính là hợp tác khế ước tiểu Bá gia để ta mang về."
Khấu Ngâm Sa nhận lấy nhìn trong chốc lát, kỳ thật vô cùng đơn giản, tất cả nghiệp vụ của Tam Kiếm Khách đều do Khấu gia nha hành phụ trách, sau này nếu có hợp tác gì trước hết phải đến đàm luận với Khấu gia. Khấu Ngâm Sa đưa khế ước cho Khấu Nghĩa xem, rồi hướng Quách Đạm hỏi: "Đây là tiểu Bá gia nghĩ ra sao?"
Quách Đạm nói: "Suy nghĩ này là của tiểu Bá gia, nhưng phần khế ước này do Lưu Tẫn Mưu công tử viết."
Khấu Ngâm Sa nhẹ nhàng gật đầu, rồi nhìn về phía Khấu Nghĩa, nói: "Ngươi nghĩ thế nào?"
Khấu Nghĩa vội nói: "Ta cảm thấy dạng này cũng rất tốt."
Dù sao nếu không có việc gì cũng phải đưa tiền, điều này đương nhiên là tốt, chí ít sẽ không lỗ vốn, huống hồ, bây giờ bất luận cái gì mua bán đối với Khấu gia đều rất trọng yếu, bọn hắn căn bản không có tư cách lựa chọn.
Khấu Ngâm Sa gật gật đầu, nói: "Vậy được rồi, liền theo ý tiểu Bá gia."
Sau khi ký xong, Quách Đạm cầm hiệp ước nói: "Nếu không có chuyện gì khác, ta ra ngoài trước, tiểu Bá gia còn hẹn ta uống rượu."
Khấu Ngâm Sa dặn dò: "Phu quân cũng đừng uống nhiều, phải chú ý thân thể."
"Biết rõ, biết rõ."
Sau khi Quách Đạm ra ngoài, Khấu Nghĩa không khỏi cảm thấy buồn cười, nói: "Tiểu Bá gia thật đúng là danh bất hư truyền, xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn vẫn còn có tâm tư uống rượu. . . Ai. . . Có lẽ đây đối với Từ gia cũng không thể coi là chuyện lớn gì."
Khấu Ngâm Sa nói: "Ngươi trước đi sắp xếp người xử lý chuyện tuyển người tham gia hoạ triển."
"Vâng."
Mặc dù vừa tiếp một vụ làm ăn, nhưng trên mặt Khấu Nghĩa hoàn toàn không có vui mừng, thực tế giống như lời nói trước đó của hắn, việc này không phải là kế lâu dài, với tư cách một đại nha hành chỉ tiếp sinh ý của duy nhất một người là không có chút ý nghĩa nào, trước khi ra cửa, hắn còn thở dài.
Đáng tiếc Khấu Ngâm Sa tuyệt không để ý đến hắn, nàng ngồi trên ghế, ngưng lông mày lẩm bẩm: "Những ngày này hắn vẫn luôn giúp tiểu Bá gia bận bịu chuyện của phòng vẽ tranh, không hề hỏi đến chuyện của tửu trang mà bây giờ nha hành đã tới tình trạng sắp phải đóng cửa, nếu hắn còn không ra tay thì sẽ quá muộn, chẳng lẽ. . . Chẳng lẽ ngay từ đầu ta đã đoán sai sao?"
Nàng vốn muốn nhất tiễn song điêu, cho nên giả bộ vô kế khả thi, dụ dỗ Quách Đạm xuất thủ hóa giải Liễu gia thế công, mà nàng sẽ đứng ngoài cuộc để có thể từ đó nhìn rõ chân tướng mọi chuyện, bởi Quách Đạm đến tột cùng là người như thế nào, đối với Khấu gia sẽ rất trọng yếu, nếu Quách Đạm thật sự có tài năng, vậy vì sao hắn phải ẩn giấu nhiều năm như vậy, điều này thật sự là không thể tưởng tượng nổi, hơn nữa, mục đích hắn trà trộn vào Khấu gia lại là gì?
Nàng đương nhiên sẽ không nghĩ rằng Quách Đạm hiện tại đã không phải Quách Đạm trước kia.
Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính, Quách Đạm cũng không có bao nhiêu cải biến, suốt ngày đi theo Từ Kế Vinh mù trộn lẫn, tối đa là làm chân chạy truyền lời cho Từ Kế Vinh, mấu chốt không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy đằng sau việc này có người đang thao túng, hoàn toàn khác với lần trước, ở khoản giao dịch lần trước Khấu Ngâm Sa rất sớm đã phát giác ra có người đằng sau thao túng.
Vốn dự định nhất tiễn song điêu, nhưng cuối cùng lại đổi được kết quả hai đầu không đến bờ.
Điều này mẹ nó liền xấu hổ.
Trong lòng Khấu Ngâm Sa dần dần có chút nóng nảy.
Mà sự phán đoán sai lầm này của nàng cũng khiến Liễu Tông Thành cảm thấy rất hoang mang.
"Khấu gia vẫn không hề có động tĩnh gì sao?"
Liễu Tông Thành nghi hoặc nhìn về phía Liễu Thừa Biến.
"Đúng vậy, Khấu gia cùng Hưng An bá đều không có động tĩnh." Liễu Thừa Biến gật đầu nói.
"Kỳ quái."
Liễu Tông Thành chân mày nhíu chặt, nói: "Tại sao một điểm động tĩnh đều không có."
Liễu Thừa Biến nói: "Gia gia, con nghĩ bọn hắn đã vô kế khả thi."
"Nói bậy."
Liễu Tông Thành hừ một tiếng, nói: "Uổng cho con làm mua bán nhiều năm như vậy mà nói ra bực này lời mê sảng, việc mua bán đâu thể nói vô kế khả thi, cho dù bọn hắn tạm thời không có kế sách ứng đối, nhưng cũng không thể một điểm động tĩnh đều không có, huống hồ. . . Huống hồ chúng ta cũng không phải là không có kẽ hở a! Con chẳng lẽ cho rằng hai mươi mốt tửu lâu đều thật sự cùng một lòng với chúng ta sao?"
Phúc Tứ nhỏ giọng nói: "Lão gia, thế nhưng bọn hắn không ra chiêu, chúng ta cũng không có cách nào buộc bọn hắn ra chiêu."
"Ta đã và đang ép bọn hắn." Liễu Tông Thành cười khổ một tiếng, lại nói: "Nếu bọn họ lại không ra chiêu, Khấu gia có khả năng sẽ thật sự đóng cửa, mà tửu lợi của Hưng An bá tửu trang ở Giang Nam cũng sẽ bị chúng ta chiếm được."
. . .
Hưng An bá phủ.
"Lão gia, chuyện này càng ngày càng không thích hợp."
Từ Mậu một mặt lo lắng nói: "Bây giờ Liễu gia không ngừng đào người của Khấu gia, cứ tiếp tục như thế cho dù được cứu trở về, cũng chỉ còn lại nửa cái mạng."
Từ Mộng Dương hỏi: "Quách Đạm gần đây đang làm gì?"
Từ Mậu nói: "Quách Đạm gần đây vẫn luôn theo tiểu thiếu gia vội vàng thành lập phòng vẽ tranh, không hề quan tâm đến việc này."
Từ Mộng Dương nhíu nhíu mày, đột nhiên giống như nhớ tới cái gì, nói: "Đúng, những vò rượu Quách Đạm nhờ ngươi làm như thế nào rồi?"
Từ Mậu nói: "Tiểu nhân vẫn luôn tăng cường đẩy nhanh tốc độ nên đã sản xuất ra không ít."
Từ Mộng Dương thoáng gật đầu, nói: "Tất cả vẫn phải chờ kết thúc khoa khảo rồi nói sau."
. . .
Sáng sớm hôm sau.
Khấu Nghĩa rời giường thật sớm đi đến nha hành, lúc này lòng người trong nha hành đều rất hoảng loạn, cho nên hắn nhất định phải dùng hết khả năng của mình cố gắng ổn định lại quân tâm, vì vậy trong thời gian này, hắn đều là người đi làm sớm nhất.
Thế nhưng khi hắn đi đến trước cửa nha hành, phát hiện có một công tử ca đang đứng nhìn đông nhìn tây, trong miệng còn thì thầm: "Làm sao còn chưa mở cửa?"
Khấu Nghĩa nhìn thấy công tử ca này tựa hồ có chút quen mắt, đến gần nhìn lại, vội vàng bước nhanh tiến lên, chắp tay hành lễ nói: "Lưu công tử chào buổi sáng."
Công tử ca hình như bị doạ, sợ hãi nhảy lên, nhìn Khấu Nghĩa, hỏi: "Ngươi là người phương nào?"
Khấu Nghĩa nói: "Tiểu nhân chính là Khấu gia quản gia, tên là Khấu Nghĩa."
"Khấu gia?"
Công tử ca nghe được trong mắt sáng lên, cười hắc hắc nói: "Thì ra là Khấu quản gia, thất kính thất kính."
Khấu Nghĩa một mặt mộng bức, nghĩ thầm trên đầu của ta chẳng lẽ có vầng hào quang sao.
Lại nghe công tử ca kia nói: "Khấu quản gia, nghe nói chuyện tuyển người tham gia hoạ triển của Chu Lập Chi là Khấu gia nha hành phụ trách?"
Khấu Nghĩa bừng tỉnh đại ngộ, thì ra hắn đến vì hoạ triển của Chu Lập Chi, nhưng. . . Chuyện này sao có thể, chiều hôm qua nha hành mới thả tin tức ra.
Công tử ca kia lại nói: "Khấu quản gia, chúng ta là người quen biết cũ, danh ngạch này cho dù có ai cũng nhất định là có ta Lưu Thừa Hữu đi."
Người quen biết cũ mà mới vừa rồi còn hỏi Khấu Nghĩa là ai.
Nhưng Khấu Nghĩa cũng chỉ có thể vâng vâng dạ dạ gật đầu.
Bởi vì công tử ca này chính là ấu tử của Cẩm Y Vệ đô đốc Lưu Thủ Hữu.
Cũng khó trách Khấu Nghĩa kinh sợ như vậy, bất kỳ một bách tính nào cũng không dám đắc tội Cẩm Y Vệ, nếu không cẩn thận đi vào, vậy coi như không ra được.