"Nhanh lên, nhanh lên!"
Bởi vì vẫn còn là sáng sớm, nên dòng người đi lại trên đường phố ở chợ Ngựa vẫn còn tương đối ít, chỉ thấy một hán tử vẻ mặt gian giảo đang chạy chậm bên cạnh một cỗ kiệu, vừa chạy vừa thúc giục kiệu phu.
Trong kiệu có người hét lên: "Nhanh cái gì mà nhanh, chậm một chút, bản thiếu gia thấy khó chịu."
Trước sau bốn tên kiệu phu ngay lập tức lại chạy chậm lại.
Hán tử vẻ mặt gian giảo nịnh nọt cười nói: "Thiếu gia, tiểu nhân không phải là sợ đến trễ a, danh ngạch bị những người khác đoạt trước, tiểu nhân nghe nói chỉ có một trăm danh ngạch."
"Hắn dám."
Người trong kiệu cậy mạnh nói: "Bản thiếu gia còn chưa đến, Khấu gia nếu dám định xong danh ngạch, vậy bọn hắn còn muốn tiếp tục mở cửa nữa hay không, hơn nữa, bản thiếu gia một năm này khó có được một lần dậy sớm, đây coi như đã cho bọn hắn đủ mặt mũi."
"Đúng thế, thiếu gia nói đúng." Hán tử vẻ mặt gian giảo liên tục gật đầu phụ họa.
Trải qua một hồi lâu, họ đi đến trước cửa Khấu gia nha hành, chỉ thấy một công tử ca mập mạp chừng hai mươi tuổi từ trong kiệu bước ra, ngẩng đầu nhìn lên, lập tức hoảng sợ nói: "Nhiều người như vậy a!"
Chỉ thấy trước cửa nha hành người đông nghìn nghịt, đội ngũ xếp hàng thật dài.
Hán tử vẻ mặt gian giảo giống như đã sớm ngờ tới, nhỏ giọng nói: "Thiếu gia, hình như còn phải xếp hàng?"
Công tử ca mập mạp lấy lại tinh thần, khẽ nói: "Bản thiếu gia còn phải xếp hàng? Đi!"
Khuôn mặt mập mạp lập tức vênh lên, nhanh chân đi đến trước cửa nha hành, dùng bàn tay lớn vừa đẩy người, vừa nói: "Tránh ra, tránh ra."
Một công tử ca bị hắn đẩy ra, lập tức cả giận nói: "Ha ha. Tên mập này muốn chen ngang sao? Thật sự là lẽ nào lại như vậy, ra phía sau xếp hàng đi."
Dám mạnh miệng? Công tử ca mập mạp cũng lập tức trợn mắt đối mặt, nói: "Ngươi có biết bản công tử là ai không?"
"Ta mặc kệ ngươi là ai." Công tử ca kia cũng không nể tình chút nào.
"Cha nuôi ta chính là Ngự thiện phòng Ngô công công." Công tử mập mạp lúc này lấy tên cha nuôi của mình ra dương oai.
Từ thời Minh Thái tổ, thái giám đã rất cường thế, một đợt lại một đợt, trường thịnh không suy, vì sao lại nói một đợt lại một đợt, mà không phải một đời lại một đời, cũng là vì thái giám không có hậu đại, cho nên rất thích khắp nơi nhận con nuôi, cháu nuôi.
Lời này vừa nói ra, các công tử ca xunh quanh đó đều bật cười.
Chỉ thấy vị công tử ca kia trực tiếp chụp tay lên đầu công tử mập mạp, không đợi công tử mập mạp phản ứng lại, lập tức nắm lấy cổ áo của công tử mập mạp xách lên, chỉ vào một người phía sau nói: "Ngươi nhìn thấy tên mập đang gặm chân giò kia không?"
Mập mạp bị đập có chút mộng, theo bản năng quay đầu nhìn theo, chỉ thấy một công tử ca so với hắn còn mập hơn, đang ngồi trên một chiếc ghế bành, gặm một cái chân giò lớn, bên cạnh đứng hai người hầu, một người bưng rượu, một người quạt mát, không khỏi đần độn gật gật đầu.
"Hắn là Quan Tiểu Kiệt, ông nội nuôi của hắn chính là Ti Lễ Giám Trương công công."
Công tử mập nghe xong, mặt mũi lập tức tràn đầy mồ hôi, nuốt một ngụm, "Trương. . . Trương công công công công công."
Ti Lễ Giám chính là thái giám lão đại, cùng so sánh, ngự thiện phòng tính là cái gì a!
Công tử ca kia ha ha cười nói: "Mập à, ta nhìn ngươi cũng đừng xếp hàng nữa, trở về đi, không có khả năng đến phiên ngươi."
"Vâng, vâng, vâng, tiểu đệ quấy rầy."
Công tử mập mạp liên tục chắp tay, có thể xếp hàng phía trước cháu nuôi của Trương công công thì khỏi phải hỏi đối phương thân phận là gì, lập tức xám xịt rời đi.
Phải biết bây giờ cũng còn chưa đến thời gian nha hành chính thức mở cửa kinh doanh, nhưng vì địa vị của đám người này quá lớn, Khấu Nghĩa không có biện pháp nào, chỉ có thể mở cửa trước thời hạn.
Lúc này, Khấu Ngâm Sa vừa ra khỏi trạch viện, chuẩn bị đến nha hành, nàng vừa đi, còn vừa suy nghĩ, không thể tiếp tục tình trạng này, vạn nhất nàng thật sự đoán sai, vậy Khấu gia có khả năng sẽ bồi lên tất cả!
Đột nhiên phía trước nổi lên một trận tiếng ồn ào đánh gãy suy nghĩ của nàng.
Tựa như là từ phía nha hành truyền đến, đã xảy ra chuyện gì? Khấu Ngâm Sa thần sắc xiết chặt, lúc này bất kì một chút gió thổi cỏ lay đều có thể trở thành Khấu gia tổn thương trí mạng, nàng vội vàng bước nhanh, đến chỗ góc cua, nghiêng đầu xem xét, một màn trước mắt làm nàng trợn mắt hốc mồm, nàng đây là đi nhầm địa phương a?
Nhưng con đường này nàng đã đi hơn mười năm, làm sao có thể đi nhầm.
Sững sờ một lát, Khấu Ngâm Sa vội vàng quay người lại, vòng ra cửa sau đi vào nha hành, tràng diện phía trước nha hành quá dọa người, chỉ riêng người hầu thôi đã sắp chật ních cả con đường, tất cả ngưu quỷ xà thần ngày thường không thấy đều đến đây, nàng nào dám qua đó, cho dù đi vào từ cửa sau, nàng vẫn phân phó Tích Nô gọi Khấu Nghĩa ra hỏi chuyện trước.
"Đại tiểu thư, người tuyệt đối không thể đi vào, bên trong. . . ."
Khấu Nghĩa bôi mồ hôi, thở phì phò nói.
Khấu Ngâm Sa vội vàng hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy? Tạo sao bên ngoài nhiều người như vậy?"
"A, bọn họ đều tới vì họa triển." Khấu Nghĩa nói.
"Họa triển?"
Khấu Ngâm Sa sửng sốt một chút, nói: "Họa triển của Tiểu Bá gia?"
"Đúng vậy."
Khấu Nghĩa gật gật đầu.
Khấu Ngâm Sa kinh ngạc nói: "Không phải hôm qua chúng ta mới tiếp nhận việc này sao?" Nàng thậm chí đang hoài nghi chính mình đã ngủ vài ngày.
Khấu Nghĩa vẻ mặt cũng hoang mang nói: "Đúng vậy, chiều hôm qua ta mới phái người thả tin tức ra, nào biết sáng nay ta đi đến nha hành liền gặp được Nhị công tử của Cẩm Y Vệ đô đốc đang đứng ở cửa ra vào."
"Nhị công tử của Cẩm Y Vệ đô đốc?" Khấu Ngâm Sa ngạc nhiên nói.
Khấu Nghĩa gật đầu nói: "Đại tiểu thư còn chưa biết, mỗi người tới đây xếp hàng, địa vị đều không nhỏ, những ai không có địa vị lớn đều đã trở về."
Khấu Ngâm Sa nghe thôi, chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nói: "Những người này còn đồng ý đứng xếp hàng ở bên ngoài? Chẳng lẽ tiểu Bá gia đến?"
"Tiểu Bá gia ngược lại là không đến." Khấu Nghĩa lắc đầu, lại nói: "Trước đó bọn hắn đâu nguyện ý xếp hàng, suýt nữa đã đánh nhau, ta cũng không dám đi khuyên can, về sau bọn hắn nghe nói tiêu chuẩn bình chọn của tiểu Bá gia còn bao hàm cá nhân đức hạnh, nên mới nguyện ý xếp hàng."
Khấu Nghĩa vừa nói vừa nuốt một ngụm, hắn vừa rồi vội vàng đến nước còn không kịp uống, yết hầu đã khô khốc, nói: "Không chỉ như vậy, bọn hắn vì danh ngạch này muốn nịnh bợ nha hành chúng ta, tìm các loại lý do cổ quái kỳ lạ để hợp tác với nha hành, nói ví dụ như để nha hành giúp bọn hắn mua dế, mua con gà chọi, mua ngựa. . . . Nhưng ta cũng không dám nhận, dù sao cũng chỉ có một trăm danh ngạch, vạn nhất không được chọn, vậy sẽ thành phiền toái, bọn hắn đều không phải người dễ trọc."
"Ngươi làm rất đúng, loại tiền này chúng ta không thể kiếm, đợi lát nữa ngươi còn phải căn dặn người của chúng ta nhiều hơn, tránh để người ngoài có cơ hội lợi dụng."
"Ta đã dặn dò kỹ bọn hắn."
Khấu Nghĩa làm việc vẫn làm người yên tâm, nhưng nếu bảo hắn bày mưu nghĩ kế, vậy nhất định là không được.
Khấu Ngâm Sa gật gật đầu, đột nhiên đổi chủ đề nói: "Nhưng chúng ta có thể nhờ vào chuyện này trọng chấn nha hành. Chẳng phải hôm qua chúng ta cùng tiểu Bá gia ký khế ước hợp tác lâu dài a?"
"Vâng."
Khấu Nghĩa gật đầu nói.
Khấu Ngâm Sa nói: "Ngươi lập tức thả tin tức này ra ngoài, đồng thời phái người âm thầm tản tin tức, phòng vẽ tranh của tiểu Bá gia sẽ tổ chức nhiều lần họa triển, hơn nữa việc tuyển chọn danh ngạch tham dự họa triển đều từ nha hành chúng ta phụ trách."
Khấu Nghĩa lập tức hiểu ngay, nói: "Ta đã biết, ta bây giờ sẽ phái người đi làm."
Hắn vừa mới quay người đi, lại xoay người lại, nói: “Đại tiểu thư, người ngàn vạn lần không thể đi vào."
Khấu Ngâm Sa gật gật đầu, đột nhiên dường như nhớ tới cái gì, nói: "Cô gia đâu?"
Khấu Nghĩa ngẩn người, nói: "Cô gia hình như ra ngoài từ rất sớm."
Khấu Ngâm Sa hơi trầm mặc, nói: "Ngươi đi đi."
"Vâng."
Sauk hi Khấu Nghĩa rời đi, Khấu Ngâm Sa tự nhủ: "Phu quân những ngày này vẫn luôn hỗ trợ ở phòng vẽ tranh, mà họa triển lại dùng loại phương thức này chọn lựa nhân tuyển, đây là chuyện chưa bao giờ có, chẳng lẽ đây cũng là chủ ý của hắn, mục đích chính là mượn tay người khác giúp đỡ nha hành vượt qua cửa ải khó khăn này, từ đó che dấu thân phận của mình. . . Đã như vậy, ta trước vẫn nên yên lặng theo dõi kỳ biến."
Tại một hẻm nhỏ chênh chếch đối diện Khấu gia có một chiếc xe ngựa đang đậu.
"Oa! Nhiều người xếp hàng như vậy."
Từ Kế Vinh thò đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn xem cảnh rầm rộ trước cửa nha hành, không khỏi phát ra tiếng kêu sợ hãi thán phục, sau đó rúc đầu trở về, như có điều suy nghĩ nói: "Danh khí của Chi Chi hình như cũng không lớn đến như thế a!"
Lưu Tẫn Mưu âm thầm gật đầu, Chu Lập Chi tuy có nhất định danh khí, nhưng cũng không đến mức khoa trương như vậy, sao có thể hấp dẫn nhiều người đến như vậy, hơn nữa bình thường những người này mua họa của Chu Lập Chi đều che che lấp lấp, làm sao dám giống bây giờ quang minh chính đại xếp hàng. Hắn lại liếc mắt nhìn Quách Đạm, đến tột cùng người này lại sử dụng chiêu gì. Bỗng nhiên, đôi mắt Lưu Tẫn Mưu chuyển hai vòng, ha ha nói: "Vinh đệ, họa triển này là của Tam Kiếm Khách chúng ta, cũng không phải của một mình Lập Chi đệ, ta nghĩ có rất nhiều người là hướng về phía đệ mới đến đây."
Từ Kế Vinh liếc mắt nhìn hắn, cười hỏi: "Lúc này ngươi lại thua bao nhiêu tiền?"
Quách Đạm nghe xong suýt nữa cười ra tiếng, thầm nghĩ, tên này cũng không ngốc a, kỳ thật nói hắn là đại trí giả ngu cũng không quá đáng.
Lưu Tẫn Mưu lúng túng ho hai tiếng, nói: "Vinh đệ, trong thời gian này ta đều đang bận bịu chuyện họa triển, nào có thời gian đi sòng bạc. Chỉ là. . . Chỉ là ta có mấy vị huynh đệ cũng muốn tham dự họa triển, đệ có thể cho ta mấy tấm thiếp mời hay không?"
Bây giờ hắn thật sự tin tưởng, thấp hơn năm mươi lượng đều không được, nên dĩ nhiên hắn muốn lấy thêm mấy cái a.
"Chuyện này hỏi. . . Ai u, Đạm Đạm, ngươi vì sao đá ta?"
Từ Kế Vinh trợn to hai mắt, nhìn Quách Đạm.
Quách Đạm nói: "Chuyện tuyển người ngươi đã ủy thác cho Khấu gia, bây giờ ngươi lại muốn tự mình đưa, đây không phải sẽ làm hỏng thanh danh nha hành của ta a."
"Đây cũng đúng."
Từ Kế Vinh gật gật đầu, lại nhìn về phía Lưu Tẫn Mưu nói: "Mưu Mưu, ngươi nghe thấy không, ta cũng không có cách nào."
Lưu Tẫn Mưu nói: "Quách Đạm, ngươi có thể đưa, còn Vinh đệ thì không thể? Đến cùng ai mới là chủ nhân của Tam Kiếm Khách a!"
Từ Kế Vinh nghe xong cũng đúng, lại nhìn Quách Đạm.
Quách Đạm áy náy mỉm cười đáp lại, nói: "Lưu công tử, ta đang định nói việc này với ngươi, nếu như hôm qua ngươi hỏi ta, ta khẳng định sẽ đưa cho ngươi, mấy trương thiếp mời mà thôi sao có thể so với giao tình của chúng ta, nhưng hôm qua lúc ta cùng phu nhân nói về việc này, phu nhân đã dặn dò ta, thiếp mời không thể loạn đưa cho người khác, vì vậy, lúc trước hứa hẹn cho ngươi một tấm thiếp mời làm phần thưởng có khả năng sẽ hết hiệu lực nha."
"Hết hiệu lực? Dựa vào cái gì?"
Lưu Tẫn Mưu trực tiếp nhảy lên, ‘bộp’ một tiếng đụng đầu vào nóc xe, không khỏi lại che đầu "Ai u" một tiếng, đây thật là được không bù mất a.
Quách Đạm lý trực khí tráng nói: "Chỉ bằng việc phu nhân ta là đương gia chi chủ a."
Gì mà phu nhân ngươi đương gia chi chủ, coi ta là đứa trẻ ba tuổi a, việc này không phải đều là ngươi làm ra, thật sự là thần cũng là ngươi, quỷ cũng là ngươi, có cái gì cũng đẩy lên trên thân phu nhân của ngươi, thật sự là vô sỉ cực hạn. Lưu Tẫn Mưu trong nội tâm âm thầm tức giận, nhưng hắn cũng là người trong nhóm xã hội đen này, hắn biết đây tất cả đều là thao tác trong bóng tối của Quách Đạm, nên đương nhiên cũng không thể đắc tội Quách Đạm, bây giờ đắc tội Quách Đạm, vậy coi như là đắc tội thần tài, lập tức thần sắc biến đổi, ha ha cười nói: "Đừng đừng đừng, một cái thì một cái, các ngươi làm nha hành chẳng phải coi trọng chữ tín nhất a."
Quách Đạm cười nói: "Nhìn ngươi biểu hiện." Nghĩ thầm, ta muốn cho ngươi, ngươi không muốn cũng phải nhận, nếu ta không muốn cho ngươi, ngươi dù chết, cũng không có được.