Lương Viên.
"Chúng ta thật sự không đi à?"
Trần Cát liếc mắt nhìn Lý Thủ Kỹ nói.
Mấy công tử ca bên cạnh hắn cũng đều nhìn về phía Lý Thủ Kỹ.
Lý Thủ Kỹ thần tình kích động nói: "Đương nhiên là không đi, chúng ta vốn không đội trời chung với Từ Kế Vinh, nếu chúng ta đi đến đó, chẳng phải là đến tận cửa cho hắn nhục nhã. Hơn nữa, cũng chỉ là một bức Xuân cung họa mà thôi, có gì đẹp chứ."
Trần Cát nói: "Tuy là như thế, nhưng nếu chúng ta không đi chỉ sợ sẽ bị người khác chê cười chúng ta không dám đi."
Lý Thủ Kỹ nghi ngờ nói: "Sao lại nói như vậy?"
Trần Cát nói: "Không phải có tiền là có thể tham dự họa triển, mà phải là người có thân phận, có địa vị, có tài hoa mới được đi, những người ta biết đều đi báo danh, nếu chúng ta không đi, bọn hắn chắc chắn sẽ cười nhạo chúng ta chột dạ, sợ không trúng tuyển, nên không dám đi báo danh."
Lý Thủ Kỹ nói: "Đã như vậy, chúng ta càng không thể đi, ngươi cho rằng Từ Kế Vinh sẽ để cho chúng ta tham gia a, đến lúc đó không trúng tuyển vậy chẳng phải là càng mất mặt hơn, hiện tại chúng ta khiến nhà hắn một giọt rượu cũng không bán được, nên chúng ta không đi báo danh mới là bình thường."
"Đây cũng đúng, vậy được, chúng ta nghe ngươi, không đi góp cái này náo nhiệt."
. . . .
Khấu Ngâm Sa nghìn tính vạn tính, nhưng không có tính tới sẽ có một màn như thế xảy ra.
Nhưng kỳ thật nó đã sớm có dấu hiệu.
Ngay từ khi biết Chu Lập Chi hợp tác cùng Từ Kế Vinh mở phòng vẽ tranh, sau đó thành lập Tam Kiếm Khách, mọi người vẫn luôn yên lặng chú ý động tĩnh của bọn hắn, chỉ là vì Xuân cung họa dù sao cũng không phải chủ lưu văn hóa, nên mọi người cũng không bàn luận bên ngoài, không thể gióng trống khua chiêng tuyên truyền như chuyện của Tửu Minh hội, nhưng Khấu gia không hăng hái, đấu không nổi Liễu gia.
Nhưng mọi người tuyệt đối không ngờ rằng, Từ Kế Vinh lại dám công khai muốn tổ chức họa triển, vậy chúng ta còn có gì không dám nhìn.
Nhưng đây chỉ là thứ yếu, mấu chốt là Tam Kiếm Khách còn không bán vé, không lấy tiền, chỉ dựa vào địa vị, danh khí, tài hoa để đạt được danh ngạch tham dự họa triển với tư cách khách mời danh dự.
Những công tử ca này đâu có soi gương bao giờ, người nào cũng đều tự cao tự đại, nếu không đi báo danh, chẳng phải nói cho người khác biết, ta không có thân phận, không có địa vị, không có danh khí, không có tài hoa.
Từ Xuân cung họa, đến họa triển, rồi lại đến sự tranh đua về thân phận, địa vị, danh khí, tài hoa. Chính nó đã tạo nên một màn rầm rộ ở trước cửa Khấu gia vào sáng nay.
Người của Liễu gia cho dù là mù, cũng có thể nghe thấy âm thanh ồn ào truyền đến từ Khấu gia.
Liễu Thừa Biến chưa bước vào nội đường đã hướng Liễu Tông Thành bẩm báo.
Liễu Tông Thành chẳng những không có biểu hiện bối rối, mà còn giống như thở phào nhẹ nhõm, đối phương không ra chiêu, hắn cũng không mò thấy đáy, bởi hắn biết rõ việc này không phù hợp với lẽ thường, vội vàng hỏi: "Động tĩnh gì?"
Liễu Thừa Biến chần chừ một lúc, mới nói: "Kỳ thật lần động tĩnh này không hề có quan hệ với tửu trang."
Liễu Tông Thành nghe xong có chút mơ hồ, nói: "Con đến cùng đang nói cái gì, nói rõ hơn một chút."
"Vâng."
Liễu Thừa Biến nhanh chóng nói tất cả chuyện phát sinh ở Khấu gia sáng nay cho Liễu Tông Thành.
Liễu Tông Thành nghe xong, nhíu mày không nói, nghĩ thầm, xem ra cao nhân sau màn vẫn là Khấu gia nữ tế, không phải là Tào Khác, sau chuyện tửu trang, hắn vẫn luôn vội vàng chuyện của phòng vẽ tranh, đây hết thảy cũng đều là hắn làm ra, chẳng lẽ hắn muốn vây Nguỵ cứu Triệu*? Thế nhưng . . . Chuyện này chỉ có thể giúp nha hành kéo dài tính mạng, mà có không cách nào trị tận gốc. Liễu Tông Thành lại hướng Liễu Thừa Biến hỏi: "Biến nhi, con thấy việc này như thế nào?"
Lúc này Liễu Thừa Biến lộ ra vẻ hết sức cẩn thận, dù sao trong thời gian này, hắn đã bị trách mắng mấy lần, qua một hồi, hắn mới lấy dũng khí nói: "Tôn nhi cho rằng chúng ta cũng không cần đối với việc này cảm thấy khủng hoảng, bởi chỉ bằng vào lần họa triển này căn bản là không thể nào thay đổi được thế cục hiện tại, chỉ cần Hưng An bá tửu trang không bán được rượu, thời gian trôi qua càng lâu, Hưng An bá tự nhiên sẽ chịu không nổi, cho nên chỉ cần Khấu gia không thay đổi được thế cục thì họ vẫn sẽ đối mặt với tình trạng phải đóng cửa."
Liễu Tông Thành gật gật đầu, nói: "Ta nghĩ đợi một lát nữa lục đại tửu trang nhất định sẽ phái người đến đây hỏi thăm, đến lúc đó con nói chuyện cùng bọn hắn."
"Tôn nhi biết rõ." Liễu Thừa Biến âm thầm thở phào, lúc này xem như không có nói sai.
. . .
Phủ Bá tước.
"Lão iaymṲ ngài trở về."
Từ Mậu đứng trước cổng chính, nghênh đón Từ Mộng Dương vừa mới trở về.
"Trong nhà mọi chuyện đều tốt chứ?"
Từ Mộng Dương hỏi.
"Mọi chuyện đều tốt, chỉ là. . . ."
"Chỉ là cái gì?"
Từ Mộng Dương dừng bước hỏi.
Từ Mậu nói: "Chỉ là động tĩnh phía tiểu thiếu gia huyên náo không nhỏ."
Từ Mộng Dương hỏi: "Chuyện gì mà động tĩnh không nhỏ?"
Từ Mậu liền đem tình huống ở Khấu gia nói cho Từ Mộng Dương.
Từ Mộng Dương nghe xong nhẹ nhàng thở ra, rồi lại cười khổ nói: "Việc này còn không phải là vì Chu gia tiểu tử kia, ai. . . Thật sự là một đám tiểu tử bất học vô thuật a!"
Hắn vừa nói vừa lắc đầu thở dài.
Làm một trưởng bối ai lại nguyện ý nhìn thấy đời sau của mình vì một tấm Xuân cung họa trở nên điên cuồng như vậy, hắn chỉ là hi vọng xa vời Từ Kế Vinh có thể từ việc này học được một chút khôn khéo mà thôi, đây đã là yêu cầu duy nhất của hắn với Từ Kế Vinh.
Chạng vạng tối.
Quách Đạm vừa mới về đến nhà đã thấy Khấu Ngâm Sa ngồi dưới ánh nến đang cầm một trang giấy cẩn thận nhìn xem, hắn tiến đến cũng không biết, thế là tiến lên hỏi: "Phu nhân đang nhìn gì vậy?"
Khấu Ngâm Sa nao nao, thấy Quách Đạm trở về, vội vàng đứng dậy, khẽ khom người, rồi nói: "Phu quân trở về vừa vặn, ta đang có việc muốn thỉnh giáo phu quân."
"Thỉnh giáo ta?"
Quách Đạm lập tức kích động vạn phần, vội vàng ngồi xuống, có chút mong đợi nói: "Là có chuyện quan trọng gì muốn thỉnh giáo ta?"
Khấu Ngâm Sa nói: "Chính là liên quan tới việc chọn lựa nhân tuyển tham dự họa triển, hôm nay có không ít người đến nha hành chúng ta báo danh, hơn nữa địa vị của mỗi người đều không nhỏ, nhưng danh ngạch cũng chỉ có một trăm người, trong lúc nhất thời, ta cũng khó mà lựa chọn."
Quách Đạm lập tức nói: "Liên quan tới việc này, ta kỳ thật cũng có một chút ý tưởng, nhưng nha hành dù sao cũng là phu nhân làm chủ, vì vậy vi phu cũng không tốt xen vào việc này."
Khấu Ngâm Sa hỏi: "Phu quân có ý tưởng gì, cứ nói đừng ngại."
Quách Đạm nghiêm túc nói: "Ta nghĩ như vậy, hội họa chính là một thứ cao nhã, nên thân phận, địa vị chỉ là thứ yếu, mấu chốt vẫn là ở tài hoa, nếu trong nội tâm không học thức, thì làm sao có thể thưởng thức được họa tác của Chu công tử, ta
Đây có thể xem là một ý kiến hay, nhưng nếu xét về những người đến báo danh hôm nay, nếu thật sự tổ chức một cuộc thi đấu về thơ ca và hội họa thì nha hành tuyệt đối sẽ bị những công tử ca này phá hủy, đây không phải là cố tình vũ nhục bọn hắn a, hơn nữa chân chính có tài hoa chi sĩ, há sẽ vì một bức xuân cung đồ trở nên điên cuồng như vậy.
Khấu Ngâm Sa đột nhiên tâm niệm vừa động, nói: "Ý tưởng này của phu quân rất hay, mà nói đến đề tài thi họa, hình như ta còn chưa bao giờ được nhìn thấy những kiệt tác của phu quân."
Nàng nghĩ thầm, toán thuật của Quách Đạm lợi hại như thế, tài hoa nhất định sẽ càng thêm kinh người.
Bởi toán thuật tại Minh triều luôn không được coi trọng, nó là thuộc về tri thức ngoại khoá, tri thức ngoại khoá của Quách Đạm còn lợi hại như thế, vậy kiến thức chuyên nghiệp chẳng phải là càng thêm lợi hại.
Quách Đạm trừng mắt nhìn, hắn có chút mộng, nói: "Ây. . . Là phu quân liền nhất định phải có kiệt tác sao?"
Khấu Ngâm Sa mím môi cười một tiếng, lộ ra nhàn nhạt hai cái lúm đồng tiền nhỏ, nói: "Phu quân chính là người đọc sách nên đương nhiên cũng thường xuyên phải sáng tác thi từ văn chương, nhất định sẽ có một chút kiệt tác a."
Ngươi đúng là thằng ngu, ngươi mẹ nó là một sinh viên ngành khoa học tự nhiên, lại nói về thi họa làm gì, đây không phải đào hố chôn chính mình hay sao. Quách Đạm đối với bản thân vô cùng nổi nóng, chính mình sáo lộ chính mình.
Thượng thiên vô cùng công bằng, hắn có năng khiếu toán học rất cao, nhưng ở phương diện ngữ văn, hắn thật sự là rối tinh rối mù rác rưởi, lệch khoa vô cùng nghiêm trọng, không thuộc được mấy câu thơ, kiếp trước hắn thường xuyên bị các bạn học cùng lớp cao trung nói đùa rằng vì ngữ văn của hắn không tốt, nên không sống nổi ở trong nước, chỉ có thể chạy ra nước ngoài. Kỳ thật ký ức của nguyên chủ còn hơi hơi giúp hắn đền bù một chút có thể nhớ kỹ một chút thi từ văn chương, nhưng cũng không dùng được cái rắm gì, Khấu Ngâm Sa cũng không phải bảo hắn đọc thuộc, mà trước kia nguyên chủ cũng chưa từng làm thơ, chỉ biết học bằng cách nhớ.
"Phu quân."
Khấu Ngâm Sa thấy Quách Đạm ngơ ngác không nói, nên nhẹ giọng hô.
Mặc dù Khấu Ngâm Sa tinh thông thi từ ca phú, nhưng chưa từng cùng Quách Đạm thảo luận về đề tài này, hai người bình thường nói chuyện đều dùng từ ngữ lễ phép, nhưng bây giờ, Khấu Ngâm Sa đối với Quách Đạm phi thường tò mò, nàng hi vọng có thể tìm hiểu về Quách Đạm nhiều hơn.
Trời ạ! Ta là một người đọc sách có năng khiếu toán học rất cao, nhưng thi từ thì bằng không, thế này thì làm sao mà đáp nổi a! Quách Đạm liếc nhìn Khấu Ngâm Sa, thấy trong đôi mắt mỹ lệ kia, lóe ra ánh sáng mong đợi, nghĩ thầm, cho dù thế nào, trước hết phải ép lại khí thế của nàng rồi nói tiếp. Tay vừa nhấc, có chút khí thế nói: "Phu nhân chớ vội, vi phu đang ấp ủ kiệt tác, phu nhân đã muốn nghe mà ta lại cầm kiệt tác cũ ra thì thật là qua loa, nhất định không được, nhất định không được."
Chuyện này là vò đã mẻ không sợ rơi, dù sao hắn cũng không có cũ, vậy còn không bằng nói là kiệt tác mới.
Khấu Ngâm Sa trong mắt sáng lên, hỏi: "Phu quân muốn làm thơ ngẫu hứng ư?"
"Cái gì gọi là ngẫu hứng. . . Ân, đúng là như thế." Quách Đạm chững chạc đàng hoàng gật đầu.
"Kia thật quá tốt rồi." Khấu Ngâm Sa lộ vẻ hưng phấn.
Quách Đạm vắt hết óc tua ra hết số lượng ít ỏi thi từ trong đầu, gặt lúa buổi ban trưa? Ai đang gặt lúa? Tác giả lại là ai? Phi lưu trực hạ tam thiên xích? Bài này hình như là Đỗ Phủ viết, không phải, trong ký ức nguyên chủ hình như là do Lý Bạch viết. Thật là ngày chó, ký ức mẹ nó đều hỗn loạn, ta mẹ nó thật sự là không phân biệt nổi. Ai. . . Được rồi được rồi, thơ cổ là không được, phải là thơ của đầu thế kỷ hai mươi mốt, bằng không thì không lắc lư được Khấu Ngâm Sa .
Tua đi tua lại, trong mắt hắn đột nhiên sáng lên, nói: "Có!"
Khấu Ngâm Sa lập tức nhìn hắn chăm chú.
"Tôi đến lặng lẽ, tôi đi cũng lặng lẽ. . . ."
Đọc đến một nửa, Quách Đạm đột nhiên bị mắc kẹt, chết tiệt, nửa câu tiếp theo là gì?
Khấu Ngâm Sa nhỏ giọng thì thầm: "Tôi đến lặng lẽ, tôi đi cũng lặng lẽ. . . ." Trong mắt một mảnh mê mang nhìn về phía Quách Đạm thấy hắn đầu đầy mồ hôi.
Quách Đạm giờ phút này cảm giác như chính mình lại quay về thời đi học đứng trước mặt thầy giáo dạy ngữ văn đọc thuộc lòng bài khoá, đây chính là ác mộng không cách nào nguôi ngoai trong đời hắn, trải qua một hồi lâu, Quách Đạm gằn từng chữ: "Tôi vẫy vẫy tay áo, không mang theo . . . . . Một tờ tiền mặt."
Lời vừa ra khỏi miệng, Quách Đạm nghĩ thầm, chắc hẳn không phải là tiền mặt, thi nhân sẽ không thô tục như thế, đây đều là tại tư duy tư bản đáng chết, thật sự là bệnh dữ khó trừ, ngâm thơ đều ngâm ra tiền mặt . . . Không có việc gì, không có việc gì, dù sao trình độ của nguyên chủ cũng không cao, nếu ta làm ra thiên cổ tuyệt xướng, vậy sẽ không hợp lẽ thường.
“Tôi vẫy vẫy tay áo, không mang theo một tờ tiền mặt?"
Khấu Ngâm Sa lại nghiêm túc dị thường nói: "Tiền mặt trong thơ của phu quân là chỉ tiền giấy?"
"Tiền giấy?"
Quách Đạm sững sờ, sau đó mới nhớ ra Minh triều đã từng phát hành tiền giấy, nhưng tại cổ đại chơi tiền giấy, kết quả là có thể đoán trước được, trên cơ bản đã bị phế bỏ, vội vàng gật đầu nói: "Đúng vậy, chỉ là ta cảm thấy dùng từ tiền mặt gieo vần hay hơn."
Khấu Ngâm Sa ngưng lông mày suy tư.
Quách Đạm trong lòng là thấp thỏm bất an, nhưng không thể mất khí thế, dù bị đánh sưng mặt cũng phải giả làm người mập mạp, ngẩng đầu hỏi: "Phu nhân nghĩ như thế nào?"
Khấu Ngâm Sa nao nao, như có điều suy nghĩ nói: "Bài thơ này của phu quân thật sự là tuyệt không thể tả."
"Thật sao?"
Quách Đạm giật mình trong lòng, thầm nghĩ, chẳng lẽ bài thơ này thật sự trâu bò như vậy, ta đọc sai, vẫn còn tuyệt không thể tả? Nếu ta đọc đúng, vậy còn không phải một bước lên trời. Khó trách các nhân vật chính trong tiểu thuyết xuyên việt chỉ cần đọc lên vài câu thơ, liền có thể ở cổ đại mê đảo ngàn vạn thiếu nữ, hoá ra đây cũng không phải gạt người, ai. . . Sớm biết sẽ xuyên qua, lão tử lúc trước nên học khoa văn học, vậy thì hiện tại tùy tiện cũng có thể đọc lên mấy bài tuyệt cú, không đến nỗi hàng đêm ném xúc xắc chơi a, thất sách thất sách!
Khấu Ngâm Sa gật gật đầu, nói: "Trong thơ của phu quân ẩn chứa tư tưởng không màng danh lợi."
Không màng danh lợi? Làm sao ta không lĩnh ngộ được. Chẳng lẽ nàng nghĩ như vậy vì câu không mang theo một tờ tiền mặt? Ha ha, đây thật là làm sai lại ra kết quả ngoài ý muốn. Quách Đạm nghĩ đến chính mình cũng vui vẻ.
Khấu Ngâm Sa đột nhiên liếc mắt nhìn Quách Đạm, nói: "Hơn nữa phu quân còn khiến ta nhớ đến một người."
Thơ là của ta, vậy mà ngươi lại nghĩ đến người khác? Ngươi đây là muốn tạo phản nha! Quách Đạm thần sắc không vui nói: "Người nào?"
Khấu Ngâm Sa nói: "Một vị cao nhân."
(* là kế thứ hai trong 36 kế của Binh pháp Tôn Tử.
Năm 353 TCN, Bàng Quyên được Ngụy Huệ vương giao chức đại tướng cầm quân đi đánh nước Triệu. Tài năng của Bàng Quyên khiến quân Triệu thua liên tục, vua Triệu phải cầu cứu nước Tề.
Nghe theo kế "vây Ngụy cứu Triệu" của Tôn Tẫn, Điền Kỵ thay vì cứu Triệu lại dẫn quân tức tốc tiến thẳng đến kinh đô Đại Lương của nước Ngụy, buộc Bàng Quyên phải bỏ việc tấn công Triệu để quay về cứu nước rồi bị quân Điền Kỵ đánh cho đại bại trong trận Quế Lăng. Chương 1 cuốn Tôn Tẫn binh pháp, tác phẩm binh pháp của Tôn Tẫn được dành để nói chi tiết về kế sách này.
Người ta hay dùng cụm từ này để chỉ những phương pháp đi ngược tư duy logic thông thường nhưng sau cùng vẫn đạt được kết quả.)