Chương 62: [Dịch] Nhận Thầu Đại Minh

Họa triển

Phiên bản dịch 13275 chữ

Công tác chuẩn bị cho họa triển đã tiến vào giai đoạn cuối cùng, mặc dù nhìn chung không có vấn đề gì, nhưng vẫn còn một chút chi tiết phải do Quách Đạm tự mình đến điều chỉnh.

Tại khu triển lãm bận rộn cả một ngày nhưng Quách Đạm cũng không có ở lại cùng mấy người Từ Kế Vinh uống rượu khoác lác đánh rắm, hắn vẫn tận lực cam đoan về nhà ăn cơm tối, trước lúc trời tối, hắn về tới Khấu gia.

Quách Đạm đi thẳng về tiểu viện của mình, hắn rất chờ mong có thể nhìn thấy một phong thư kiểm điểm đặt trên gối, cho dù là mắng hắn cũng được.

Nhưng kết quả làm hắn phải thất vọng, không những thế, hắn một đêm này đều không cùng Khấu Ngâm Sa chạm mặt.

Khấu Ngâm Sa dĩ vãng đối với Quách Đạm đều rất tôn trọng, nhưng điều này vừa vặn biểu hiện ra tính cách quật cường của nàng, nếu đã quyết định chuyện gì, thì nàng nhất định sẽ làm theo như thế, nàng sẽ không quan tâm người bên ngoài thấy thế nào, thậm chí cha mình thấy thế nào.

Mà hai lần răn dạy của Quách Đạm khiến nàng tức giận vô cùng, nếu như nàng không phát hiện ra năng lực tính toán kinh người của Quách Đạm, nàng có thể sẽ cho rằng Quách Đạm ở bên ngoài bị khi dễ, nàng sẽ còn thông cảm cho hắn một chút, nhưng bây giờ nàng hoàn toàn không nghĩ như vậy, Quách Đạm còn dám để nàng viết giấy kiểm điểm.

Hừ!

Chính ngươi mới phải viết giấy kiểm điểm.

Thật sự là lẽ nào lại như vậy.

Khấu Ngâm Sa tạm thời không quan tâm đến Quách Đạm, thậm chí không muốn chạm mặt với Quách Đạm, nàng đem toàn bộ tâm tư tập trung vào chuyện tuyển chọn khách mời cho hoạ triển, thực ra việc này cũng khiến nàng rất đau đầu, bởi vì những người đến báo danh Khấu gia đều đắc tội không nổi, châm chước nửa ngày, nàng dứt khoát lựa chọn dựa theo địa vị và thực lực, ai địa vị cao, thực lực mạnh liền chọn người đó, còn cái gì tài hoa, cái gì đức hạnh, đều vờ như không thấy.

Buổi sáng mấy ngày hôm sau.

"Phu nhân tìm ta?"

Quách Đạm đi vào đại sảnh, đương nhiên đây là lần đầu tiên phu thê bọn họ gặp mặt sau chuyện giấy kiểm điểm mấy hôm trước, bởi Quách Đạm trong thời gian này cũng bề bộn nhiều việc.

"Phu quân, liên quan tới việc lựa chọn khách mời tham dự họa triển, ta đã tuyển chọn tốt, làm phiền phu quân cầm đi cho tiểu Bá gia xem qua, nếu tiểu Bá gia cảm thấy không ổn, phu quân cầm về để ta sửa đổi theo ý tiểu Bá gia."

Khấu Ngâm Sa nói xong liền đưa cho Quách Đạm một phần danh sách, thần sắc so dĩ vãng càng thêm lạnh lùng, nghiễm nhiên thể hiện phong thái tổng giám đốc.

Quách Đạm cũng thể hiện hoàn toàn khô khan như trước đây, làm một người đọc sách, đối với chuyện vong ân phụ nghĩa sao có thể tuỳ tiện bỏ qua, đầu tiên nhận lấy danh sách, sau đó nói: "Ta biết phu nhân đang tức giận, nhưng vi phu không cảm thấy vi phu sai, Khổng tử nói thành nhân, Mạnh tử nói thủ nghĩa, làm người không thể quên ân phụ nghĩa, phải hiểu được có ơn tất báo."

Khấu Ngâm Sa thấy hắn vẫn không dứt đề tài này, cũng không còn khách khí với hắn, lạnh lùng nói: "Nếu phu quân thích thay mặt thánh nhân nói, vậy ta cũng thay mặt thánh nhân nói, thánh nhân nói quân tử thường thản nhiên, tiểu nhân lắm ưu tư. Nếu người đó quang minh lỗi lạc, ta sẽ hết sức cảm tạ, hoặc lấy trọng kim báo đáp, thế nhưng người đó lén lén lút lút, giấu đầu lộ đuôi, đến giờ ta cũng không biết hắn vì cái gì không dám lộ mặt thật cho người khác biết, nếu đã như vậy, ta làm sao biết hắn làm như vậy là đang giúp ta, hay là hại ta, ta muốn tóm lấy hắn thì có chỗ nào sai?"

Quách Đạm nghe xong ngây ra như phỗng, nghĩ thầm, phu nhân này của ta bình thường đoan trang khiêm tốn, nhưng khi thật sự mắng người, thật đúng là không có một câu thô tục nào, cao thủ a!

Khấu Ngâm Sa lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, trong lòng nộ khí dâng trào, xem ngươi còn có gì để nói.

Đột nhiên, Quách Đạm đứng thẳng người lên, lui về phía sau hai bước.

Hắn lại muốn chạy a? Khấu Ngâm Sa nhìn quen không trách, chỉ tỏ ra khinh bỉ.

"Vi phu sai!"

Quách Đạm đột nhiên vươn người vái chào.

Việc này làm Khấu Ngâm Sa bất ngờ, sững sờ đến nửa ngày, mới vội vàng đứng dậy thi lễ, nói: "Phu quân mau mau đứng lên, ta có thể không chịu nổi cái lễ này." Nàng vốn định tiến lên đưa tay đỡ Quách Đạm, nhưng bước chân vẫn ngừng lại.

"Phu nhân nói lời ấy sai rồi."

Quách Đạm đứng lên, ra vẻ thư sinh, nói: "Sai chính là sai, đúng chính là đúng, vi phu không nghĩ tới điểm này, trách lầm phu nhân, đương nhiên phải xin lỗi phu nhân."

Khấu Ngâm Sa là người thích ăn mềm không ăn cứng, thấy Quách Đạm như thế, tự nhiên cũng không tốt lại cùng hắn tức giận, giọng nói nhất thời mềm nhũn ra, "Phu quân đừng tự trách, thật ra . . . thật ra ta cũng đích thật là dùng từ không được."

Quách Đạm lập tức gật đầu nói: "Phu nhân xem như đã ý thức được sai lầm của mình, vi phu cho rằng cho dù không biết mục đích của người kia ra sao, thì vẫn không cần dùng chữ 'Tóm' này, chữ này không hề phù hợp với hình tượng đoan trang hào phóng của phu nhân."

Khấu Ngâm Sa cũng say, nhưng nộ khí của nàng đã tiêu, cũng không tức giận nổi nữa, bất đắc dĩ gật đầu nói: "Phu quân nói đúng, sau này ta sẽ không dùng từ này."

Nàng không phải không cần, mà không dám dùng nữa, Quách Đạm líu lo không ngừng như thế thật quá kinh khủng.

Sau phen giải thích này, phu thê hai người thần kỳ tiêu tan hiềm khích lúc trước, sau khi Quách Đạm liên tục xin lỗi liền cầm danh sách ra ngoài.

Đợi sau khi Quách Đạm rời đi, Khấu Ngâm Sa lại lộ ra vẻ mặt hoang mang, nàng thật sự có chút mơ hồ, Quách Đạm càng ngày càng có thư sinh tác phong, việc nhỏ như hạt vừng cũng tính toán chi li còn nhất định phải giải thích rõ ràng với hắn, nghĩ thầm, liên quan tới việc của tửu trang, ta vẫn phải hai tay chuẩn bị, nếu cứ ngồi đợi hắn xuất thủ, vạn nhất thật sự đoán sai vậy coi như phiền toái.

Bên kia Quách Đạm đi đến phòng vẽ tranh, đưa danh sách khách mời cho Từ Kế Vinh, Từ Kế Vinh còn chẳng thèm nhìn, nếu như việc này còn muốn bản tiểu gia xem qua, vậy ta còn thuê nha hành các ngươi làm gì?

Đợi sau khi Từ Kế Vinh "Xác nhận", Khấu gia nha hành chính thức đối ngoại tuyên bố danh sách khách mời tham dự Tam Kiếm Khách họa triển.

Lần này coi như ong vỡ tổ.

Những người đến báo danh này, đều có thân phận, có địa vị, hơn nữa đều tự cao tự đại, tự cho rằng lão tử là thiên hạ đệ nhị, vậy mà lại không trúng tuyển, cho nên đều tức giận không kìm được, chỉ một nho nhỏ nha hành cũng dám xem thường ta, thật sự là lẽ nào lại như vậy.

Lập tức có một làn sóng lớn người khí thế hung hăng chạy đến nha hành, chuẩn bị yêu cầu một lời giải thích.

Đợi đến khi bọn hắn chạy tới cửa nha hành, thấy đã có một nhóm đông người đang đứng ở trước cửa nha hành, cầm thiếp mời vừa mới ra lò thổi phồng lẫn nhau.

Hai nhóm người này lập tức cãi vã ngay trước cửa nha hành.

Đối với những người được chọn, nếu như đối phương muốn nói không công bằng, vậy thì không phải là nhằm vào nha hành, mà là nhằm vào bọn hắn những người có thân phận, có địa vị, có tài hoa, có đức hạnh.

Như vậy nhất định phải thề sống chết bảo vệ.

Ồn ào đến long trời lở đất, ai cũng mặt đỏ tai hồng.

Cò mồi bên trong nha hành thấy cảnh cãi vã bên ngoài trong lòng run sợ, bất kì ai trong những người này, bọn hắn đều không chọc nổi.

"Đại tiểu thư, bên ngoài hình như ồn ào rất lợi hại." Khấu Nghĩa trong lòng run sợ báo cáo cho Khấu Ngâm Sa.

"Không có việc gì đâu, ngươi mau ra ngoài làm việc."

Khấu Ngâm Sa đang chăm chú xem tư liệu liên quan tới Hưng An bá tửu trang, cũng không ngẩng đầu lên nói.

Nàng cũng không phải giả vờ trấn định, mọi chuyện đều trong dự liệu của nàng, điều này cũng thể hiện ra một mặt thương nhân của nàng, nàng tuyệt đối không phải một mỹ nữ ôn nhu thiện lương, suy cho cùng đây dù sao cũng là họa triển, nếu để cho một người từ nhỏ đọc sách thánh hiền lớn lên tính cách chính trực đến tuyển chọn nhất định sẽ chọn những người có thành tích cao về thi họa, thật ra trong danh sách cũng có rất nhiều những người như vậy, nhưng Khấu Ngâm Sa hoàn toàn không để ý, ai thực lực mạnh, nàng liền chọn người đó bất kể đạo đức, phẩm hạnh như thế nào, nàng đều không nhìn.

Quả nhiên, hai nhóm người bên ngoài ồn ào đến nửa ngày, cuối cùng tan rã trong không vui.

Bên này càng phản đối, bên kia càng chắc chắn thề sống chết bảo vệ, đều đã bảo vệ tới trình độ, Quan Tiểu Kiệt trực tiếp phái gia đinh, ngày đêm thay nhau ở cửa nha hành nhìn chằm chằm, nhất định không thể để cho đối phương đến nháo sự.

Dẫn đến bên ngoài ồn ào đến túi bụi, nhưng nha hành vẫn là gió êm sóng lặng, ban đầu cò mồi làm việc trong nha hành còn có chút lo lắng hãi hùng, nhưng dần dần, bọn hắn nên làm cái gì liền làm cái đó.

Tuy nhiên, việc này cũng trợ giúp Khấu Ngâm Sa ổn định lại thế cục, Liễu gia mặc dù vẫn còn đang không ngừng đào người, nhưng không còn dễ dàng giống trước, rất nhiều cò mồi đều lựa chọn lưu lại Khấu gia, bởi vì nhóm người Quan Tiểu Kiệt này hiện tại rất che chở nha hành, những cò mồi này cũng đang tìm cách xây dựng mối quan hệ với nhóm người này, dù sao bọn họ đều là kẻ có tiền, mấu chốt phòng vẽ tranh trường kỳ thuê Khấu gia nên quan hệ này nhất thời sẽ không gãy.

Duy nhất có thể kết thúc trận cãi lộn này chỉ có họa triển.

Cũng may Từ Kế Vinh đã đợi không kịp muốn trang bức, nên an bài ngày tháng tổ chức họa triển gần vô cùng, ồn ào mấy ngày, rốt cục ngày mở cửa họa triển cũng đến.

Hôm nay thời tiết rất đẹp, bầu trời trong xanh, ánh nắng tươi sáng, ở thời đại không có đèn điện, ánh nắng là nhân tố tất yếu dẫn đến thành công.

Mặc dù thời tiết không tệ, nhưng địa điểm tổ chức lại có một chút xíu tì vết, bởi vì trong quá trình cải tạo ban đầu đã đổi cửa chính của Hàm Ngọc lâu thành cửa sau, cửa sau thành cửa chính, mà phía sau Hàm Ngọc là một con hẻm nhỏ, nên xe ngựa ra vào không tiện.

Lưu Tẫn Mưu có đề cập tới việc này, nhưng Quách Đạm cho rằng hoàn toàn không thành vấn đề, rượu thơm nào sợ ngõ sâu.

Sự thật cũng đúng như thế, buổi sáng ngày hôm đó, trong con hẻm nhỏ chật kín xe ngựa, người đến sau chỉ có thể xuống xe ở đầu hẻm, nhưng bọn hắn một điểm phàn nàn đều không có, tốp năm tốp ba thành quần kết đội, vừa đi, vừa nghị luận họa triển.

"Ta thấy Đại Minh triều có nhiều thư họa đại gia như thế, nhưng chưa từng có người tổ chức họa triển, vậy mà Tam Kiếm Khách lại dám dùng Xuân cung họa để tổ chức họa triển, ta thấy loại chuyện này cũng chỉ có Từ Kế Vinh có thể làm ra được a! Ta thật không có da mặt này."

"Ta ngược lại cảm thấy Từ Kế Vinh làm việc này rất tốt, ngày bình thường mọi người muốn xem Xuân cung họa một chút đều phải lén lút, bây giờ có thể quang minh chính đại đi xem, như vậy thật sự thống khoái a."

"Nói có lý, cho dù bị trưởng bối truy cứu thì đó cũng là lỗi của Từ Kế Vinh, trách không được chúng ta a."

"Nhưng ta nghe nói, tranh trưng bày trong họa triển cũng không phải Xuân cung họa."

"Không phải Xuân cung họa? Vậy là cái gì? Ngươi nghe ai nói vậy?"

"Ta là nghe Lưu Tẫn Mưu nói, hắn mặc dù không nói cụ thể, nhưng hắn nói loại họa này còn dễ nhìn hơn Xuân cung họa."

"Ta chính là đến xem Xuân cung họa, nếu là những bức thư họa đẹp mắt kia, đâu đáng giá để ta tới hẻm nhỏ này chịu tội a."

"Không thể nào, rõ ràng nói họa triển mở ra chính là để triển lãm họa tác của Chu Lập Chi, Chu Lập Chi chỉ biết vẽ Xuân cung họa."

"Các ngươi hãy nghe ta nói hết, họa triển này mở ra đúng là vì Chu Lập Chi, nhưng không phải Xuân cung họa, mà là một loại họa mới chuyên môn vẽ nữ nhân không mặc quần áo."

"Vậy là được, vậy là được. Ha ha!"

Lúc đang trò chuyện, bọn hắn đi đến trước một cái cổng vòm lớn vô cùng kì lạ, trông giống như ba bàn tay cầm ba thanh kiếm, phía trên cổng treo một tấm biển, trên đó có ba chữ to --- Tam Kiếm Khách được viết bằng sơn đỏ, bên cạnh nó còn có một biểu tượng "Tam Kiếm Khách", hình dạng nhìn rất giống cổng vòm.

Biển hiệu không viết "Tam Kiếm Khách phòng vẽ tranh", mà còn cường điệu làm nổi bật biểu tượng ba thanh kiếm, hiển nhiên phòng vẽ tranh chỉ là khối thứ nhất bảng hiệu Quách Đạm muốn rèn đúc ra, mà không phải chỉ đơn giản mở một phòng vẽ tranh.

" Tam Kiếm Khách là chỉ những ai?"

"Không phải chính là ba người Từ Kế Vinh, Lưu Tẫn Mưu, Chu Lập Chi."

"Thì ra là thế."

"Chúng ta cũng không phải tới vì Tam Kiếm Khách, chúng ta đến vì xem họa triển. Đi đi đi, mau mau đi vào."

Trước cổng chính đứng hai hàng lễ tân tiếp khách, mỗi hàng ba người, tuy nhiên các nàng lại mặc trang phục rất quý phái, trông tuyệt không giống như hầu gái, trêu đến một chút công tử ca còn mượn lúc kiểm tra thiếp mời, tranh thủ bắt chuyện cùng những lễ tân tiếp khách này, có thể thấy được tới đây là một đám người thế nào.

Bởi vì là triển lãm tranh nên những người không có phận sự không thể vào bên trong, hạ nhân của những công tử ca này chỉ có thể chờ ở bên ngoài, những công tử ca này cũng không thèm để ý, chỉ hướng vào bên trong hết nhìn đông tới nhìn tây.

Sau khi kiểm tra xong liền vội vã gấp gáp vào bên trong.

"Ti ---!"

Vừa bước vào cửa liền thấy rất nhiều người dừng bước, đồng thời cùng hít vào một ngụm hơi lạnh, thấy ngay bên trong cửa dựng thẳng một tấm ván gỗ dài khoảng hơn một mét, trên đó treo một bức họa, vẽ một đại mỹ nhân đang đứng trong hồ, nửa người lộ ra, váy đỏ ướt sũng dán sát vào da thịt, tư thái linh lung tinh tế như ẩn như hiện, bàn tay trắng nhỏ yếu đang giơ cao một vò rượu, bờ môi khẽ nhếch lên, một dòng nước chảy từ trên vò rượu vào trong miệng của nàng, giọt nước văng khắp nơi, vừa gợi cảm, lại vừa lộ ra một cỗ bừng bừng khí khái hào hùng.

Bên cạnh viết ---- Phong Hoa Tuyệt Đại!

Bạn đang đọc [Dịch] Nhận Thầu Đại Minh của Nam Hi Bắc Khánh

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    9mth ago

  • Lượt đọc

    35

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!