Bán hoạ?
Quách Đạm chưa bao giờ cho rằng bán hoạ là một công việc kinh doanh tốt, cho dù bán giá cao cũng không có nhiều ý nghĩa đối với một công ty. Bởi sản lượng các bức họa thực tế là thấp đến đáng thương, cho nên dù bán một bức họa với giá cao đến đâu cũng không có khả năng kiếm được nhiều tiền hơn so với bán một ngàn tập họa, Quách Đạm đương nhiên sẽ lựa chọn bán tập họa, bởi bán họa chỉ bán được cho một khách hàng, mà bán tập họa thì sẽ bán được cho một ngàn khách hàng, đối với một công ty mới thành lập thì khách hàng mới là quan trọng nhất, mà không phải chỉ là tiền.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao ngay từ đầu Quách Đạm không cần cân nhắc đã trực tiếp đề nghị thu mua xưởng in ấn, từ đó có thể thấy hắn căn bản không có dự định bán họa.
Miễn phí xem họa triển, còn tặng tập hoạ, việc này thật sự là làm cho người ta vừa bất ngờ vừa vui mừng a.
Nhưng mà, bất ngờ cũng không chỉ như thế.
"Cái này. . . Đây là tập hoạ?"
Khi Quan Tiểu Kiệt nhìn thấy bọn nữ tỳ bưng lên từng quyển trục, không khỏi trợn to hai mắt.
Những người còn lại cũng ngây ra như phỗng.
Sự tinh mỹ của nó đã vượt qua sức tưởng tượng a!
Bọn hắn vốn tưởng rằng tập hoạ chỉ là từng quyển từng quyển nhỏ như sổ ghi chép, làm sao biết đối phương xuất ra một tập họa tinh mỹ như thế.
Lưu Tẫn Mưu lấy lại tinh thần, trước đó vốn nên là hắn nói, nhưng đều để Quách Đạm nói ra, tranh thủ thời gian đứng ra nói: "Các vị, đây là tập họa của Tam Kiếm Khách chúng ta đã tỉ mỉ chuẩn bị cho mọi người, đồng thời cũng là tập họa xuất bản kỳ thứ nhất của chúng ta, trên đời cũng chỉ có một trăm tập này, nhưng trong tương lai chúng ta sẽ còn tiếp tục xuất bản kỳ thứ hai, kỳ thứ ba, khi đó mọi người đều có thể mua, như vậy kỳ thứ nhất tập hoạ này tương đương trân quý."
Để sản xuất ra một tập họa là vô cùng háo tiền, nếu chỉ in một trăm bản, nghe thấy giống như không có lời, nhưng sự thật không phải như vậy, trước mắt Tam Kiếm Khách vừa mới thành lập cần nhất chính là danh khí, vì vậy Quách Đạm mới quyết định kỳ thứ nhất trực tiếp làm thành phiên bản giới hạn, mục đích rất đơn giản, chính là để cho những vị khách mời này có một cái lý do ra ngoài trang bức, bọn hắn nhất định sẽ cầm những tập hoạ này đi khoe khoang khắp nơi, hơn nữa người khác là không thể mua được nó chỉ có thể im lặng nhìn xem bọn hắn trang bức, việc này chính là quảng cáo vô hình cho Tam Kiếm Khách.
Hơn nữa một vài năm sau, còn có thể làm một cái phiên bản kỷ niệm hay gì đó, đến lúc đó lại có thể hố một khoản tiền, đây là mánh khóe thường dùng của thương nhân, nói chung là tuyệt đối không có khả năng thua lỗ.
Những vị khách mời mừng rỡ như điên tiếp nhận tập hoạ, thận trọng mở ra xem, bên trong quả thật đều là các bức họa trong họa triển, mặc dù không đẹp như những bức họa thật, nhưng bọn hắn lại coi nó như trân bảo, bởi quyển trục này thực tế được làm quá tinh mỹ, đều dùng những tài liệu thượng đẳng nhất để chế tác, khiến cho tập họa tăng thêm không ít hào quang, nhìn qua đã biết đây không phải là đồ vật tầm thường.
Hơn nữa nó cũng là một loại tập họa hoàn toàn mới, trước đó chưa có ai từng nhìn thấy tập họa kiểu này.
Kỳ thật nó cũng có thể được gọi là tạp chí theo phong cách Trung Quốc.
"Vinh đệ . . . Đệ thật sự quá khách khí rồi, chúng ta đã không tốn một văn tiền khi tới đây, đệ lại còn tặng lễ vật trân quý như thế, đệ nói xem ca ca nên nói thế nào mới tốt a. Đa tạ, đa tạ."
. . .
Được xem họa lại được cầm quà, trong lòng mọi người cảm kích vạn phần, nhao nhao hướng Từ Kế Vinh nói lời cảm tạ.
Quách Đạm nghĩ thầm, không cần cảm tạ, không cần cảm tạ, chỉ cần suốt ngày các ngươi ôm tập hoạ đến các tửu lâu trang bức, vậy chúng ta liền không lỗ.
Từ Kế Vinh vung tay lên nói: "Các vị đều là người có thân phận, có địa vị, có thể tại. . . ."
Từ Xuân nhỏ giọng nói: "Trong lúc bận rộn."
"A, trong lúc bận rộn, dành thời gian tới đây ủng hộ Tam Kiếm Khách đã là quan tâm chúng ta, chỉ là lễ mọn. . ."
"Không cần cảm kích."
"Không cần cảm kích."
Thật là, chỉ một câu nói như vậy, ngươi mẹ nó còn mắc kẹt đến hai lần, đầu ngươi dùng để làm gì a. Quách Đạm nhìn thấy cái mông lớn của Từ Kế Vinh hận không thể đạp cho một cước.
"Ai u, Vinh đệ, đệ nói ra lời này . . . khiến vi huynh xấu hổ, vi huynh xấu hổ a!"
Lưu Tẫn Mưu nói: "Hôm nay chúng ta còn chuẩn bị một chút rượu nhạt, mọi người có thể cùng nhau ngồi xuống, vừa uống rượu, vừa luận họa."
Quan Tiểu Kiệt hắc hắc nói: "Nếu có họa kỹ tiếp khách thì không còn gì tốt hơn."
Bá bá bá!
Mọi người đều nhìn về phía Quan Tiểu Kiệt.
Hiện trường nháy mắt an tĩnh.
Quan Tiểu Kiệt sắc mặt xiết chặt, tranh thủ thời gian dùng bụng lớn bao trùm cánh tay béo của mình, lo lắng bất an nói: "Các vị cảm thấy có được hay không?"
"Tốt!"
Mọi người đồng thanh nói.
Đề nghị này quả thực là rất hay.
Từ Kế Vinh tỏ vẻ khó chịu nói: "Các vị, đây chính là họa triển, không phải thanh lâu, mọi người đang làm gì vậy."
Lời này vừa nói ra, đám người vừa xấu hổ vừa thất vọng.
Nhưng bọn hắn cũng không có phàn nàn gì, dù sao bọn hắn vừa có họa để xem, vừa có tập hoạ mang về, còn có tiệc rượu, nếu còn phàn nàn chuyện này, thật sẽ bị thiên lôi đánh.
Sau khi tiệc rượu được mang lên, mọi người đều không ngồi xuống bàn luận viển vông, bọn hắn tới đây cũng không phải để uống rượu, hơn nữa họa triển có giới hạn thời gian, nên bọn hắn bưng theo rượu, tốp năm tốp ba đi quanh hành lang đánh giá mỗi một bức họa, sự vui vẻ ở trong đó, thật sự không thể nói cho ngoại nhân hiểu hết được .
Từ Kế Vinh hôm nay xem như độc lĩnh phong tao, mọi người tranh nhau nịnh bợ Từ Kế Vinh, bởi mọi người còn chưa quen thuộc đối với Tam Kiếm Khách, cho nên bây giờ bọn hắn rất muốn biết tất cả mọi chuyện liên quan tới Tam Kiếm Khách.
Có Từ Xuân bên người Từ Kế Vinh, Quách Đạm cũng yên tâm.
Khoảng thời gian lãng phí, không, khoảng thời gian vui vẻ luôn luôn ngắn ngủi, bất tri bất giác đã tới gần chạng vạng tối, họa triển đến đây cũng kết thúc.
Thế nhưng tất cả mọi người vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn, họa này thật sự là càng xem càng mê muội, càng xem càng cảm thấy phi thường kinh người, rất nhiều chi tiết đều đáng giá nghiên cứu.
Vì vậy, bọn hắn nhao hỏi thăm, khi nào có thể tổ chức họa triển lần thứ hai.
Nhưng nhận được câu trả lời lại là còn chưa xác định.
Tất cả mọi người đều mang tiếc nuối cùng bất đắc dĩ ra về, họa triển đầu tiên trong lịch sử đã kết thúc trong sự tiếc nuối, nhưng chỉ có sự tiếc nuối mới có thể khắc cốt ghi tâm.
. . . . .
"Chi Chi! Chi Chi!"
Từ Kế Vinh về đến hậu đường, hào hứng xông vào một gian phòng, hướng phía Chu Lập Chi đang ngồi trước bàn vẽ , kích động nói: "Chi Chi, ngươi không đến họa triển, thật sự là đáng tiếc, ngươi có biết những người kia khen ngợi ngươi như thế nào không?, bọn hắn đều nói ngươi có thể được xưng tụng như thư họa đại gia, có đại gia phong phạm, còn có. . . . . Tóm lại, mỗi người đều không dứt miệng khen họa của ngươi."
Từ Kế Vinh tính tình đơn thuần, không phải loại người ích kỷ, nếu người khác khen bằng hữu và người thân của hắn, Từ Kế Vinh cũng sẽ cảm thấy vô cùng vui vẻ.
"Ừm."
". . . ."
"Chi Chi, bọn hắn đều khen ngươi, sao trông ngươi giống như không vui?" Từ Kế Vinh ngơ ngác hỏi.
"Ha ha!" Quách Đạm tiến đến vỗ vỗ bờ vai của Từ Kế Vinh, cười nói: "Tiểu Bá gia,
"Thật sao?" Từ Kế Vinh nghi hoặc nhìn Chu Lập Chi.
Chu Lập Chi lại nhìn về phía Quách Đạm, nói: "Chân chính đoán trước, hẳn là ngươi mới đúng. Hơn nữa. . . ."
Nói đến đây, hắn lại dừng lại nói: "Sau này đừng lấy danh nghĩa của ta nói hươu nói vượn, đặc biệt những lời nói kia, ta chưa hề nói như vậy."
Nói xong, Chu Lập Chi lại cầm bút tiếp tục vẽ.
Làm sao hắn biết nhanh như vậy? Nha. . . Ta biết, nam nhân hay thẹn thùng mắc bệnh thích sạch sẽ này nhất định đã phái người đến tìm hiểu tin tức, hừ . . . thật đúng là dối trá. Quách Đạm khẽ nói: "Sau này ta nói ngươi không màng danh lợi, ta còn sợ mình bị miệng thối."
Mặc dù Từ Kế Vinh liên tục giữ Quách Đạm ở lại cùng bọn hắn đi chúc mừng, nhưng Quách Đạm vẫn tàn nhẫn cự tuyệt, với tư cách bằng hữu, hắn đối Từ Kế Vinh có thể nói đã hết sức giúp đỡ, với tư cách người ở rể, hắn đương nhiên vẫn muốn về nhà hầu phu nhân ăn cơm.
. . . . .
"Phu quân trở về."
Khấu Ngâm Sa hình như đã sớm chờ ở tiền viện, thấy Quách Đạm trở về, liền lập tức nghênh đón, hỏi: "Họa triển tổ chức có thuận lợi không?"
Quách Đạm thở dài nói: "Thật là khiến người thất vọng a."
Khấu Ngâm Sa sắc mặt xiết chặt, lần tổ chức họa triển này Khấu gia cũng có phần tham dự, nếu có chuyện, nha hành cũng sẽ bị liên luỵ, vội nói: "Có chuyện gì xảy ra vậy?"
Quách Đạm lắc đầu thở dài: "Ta vốn tưởng rằng bọn hắn sẽ thảo luận nhiều hơn về kỹ thuật vẽ tranh cùng nhân phẩm của Chu công tử, nào biết trong mắt bọn họ cũng chỉ có nữ nhân trong hoạ, đàm luận không phải ngực thì là mông, vi phu thật sự là hổ thẹn khi làm bạn cùng bọn hắn. Phu nhân vì sao tuyển một đám người như thế đến tham gia họa triển?"
". . . ."
Khấu Ngâm Sa có thể nói cái gì mới tốt đây, các ngươi mở dạng họa triển này, vậy nàng chỉ có thể tuyển dạng người đó, huống hồ, nàng cũng không dám tuyển những người khác, nói: "Mong rằng phu quân thứ lỗi, ta cũng muốn tuyển một chút người tài hoa hơn đi tham gia hoạ triển, nhưng ta là chủ nha hành, điều duy nhất ta phải bảo đảm là họa triển có thể tổ chức thành công."
"Ai. . . Ngươi nói đúng, việc này cũng trách không được ngươi."
Quách Đạm chắp hai tay sau lưng, ngửa mặt lên trời thở dài nói: "Thật sự là thiên kim dễ kiếm, tri kỷ khó cầu a!" Nói xong, hắn đột nhiên quay đầu lại, nhìn Khấu Ngâm Sa, hỏi: "Phu nhân có tri kỷ không?"
Khấu Ngâm Sa hơi sững sờ, trán nhẹ lay động nói: "Ta bất quá chỉ là hạng nữ lưu, nào có cái gì tri kỷ."
"Một người đều không có sao?"
"Ừm."
Khấu Ngâm Sa nhẹ nhàng gật đầu.
Quách Đạm gật gật đầu, thần sắc có chút ảm đạm, lại là thở dài một tiếng: "Thì ra trong lòng phu nhân vi phu còn chưa phải tri kỷ. Buồn quá! Buồn quá!"
". . . ."
Khấu Ngâm Sa không ngờ Quách Đạm có ý như vậy, nàng có chút phản ứng không kịp, vội vàng nói: "Phu quân, ta. . . ."
"Ngươi không cần giải thích, ta hiểu được, ta hiểu được."
Quách Đạm khoát tay một cái nói: "Hôm nay vi phu gặp quá nhiều chuyện thương tâm, không có khẩu vị gì nên không ăn cơm cùng phu nhân."
Nói xong, Quách Đạm cô đơn chiếc bóng đi về tiểu viện của mình, bóng lưng lộ ra một tia bi thương.
Khấu Ngâm Sa nhìn theo Quách Đạm, khuôn mặt hiện ra một tia áy náy.