Chương 71: [Dịch] Nhận Thầu Đại Minh

Đều là người bên trong cái tròng này

Phiên bản dịch 12767 chữ

Sau khi yết bảng, những thí sinh thi đỗ tiến sĩ đương nhiên phải có một phen chúc mừng thật tốt, lúc này không chúc mừng vậy phải chờ đến khi nào. Bọn hắn bình thường đều lựa chọn đến Lương Viên, mà không phải đến tửu lâu chúc mừng, bởi vì một ngày này khắp nơi trong kinh thành đều có thí sinh không thi đỗ, nếu bọn họ đi tửu lâu chúc mừng, vạn nhất đụng phải những thí sinh đang thương tâm này, vậy không phải là sẽ xát muối vào viết thương của nhân gia a.

Lâu dần, việc này trở thành một tập tục bất thành văn.

Lần chúc mừng này phần lớn đều là do những thí sinh thi đỗ tiến sĩ này tự tổ chức, ngày mai Lễ bộ mới chính thức thiết yến mời khách.

Tửu lâu gần Lương Viên nhất chính là Kim Ngọc lâu, vì vậy bình thường bọn họ đều đi Kim Ngọc lâu mua thịt rượu.

Mà chuyện này đối với Kim Ngọc lâu cũng là vô cùng quan trọng, bởi vì bản thân Kim Ngọc lâu chính là chuyên môn phục vụ triều đình quan viên, tương lai những tiến sĩ này vô cùng có khả năng sẽ trở thành đại thần trong triều, Chu Phong bình thường liền mượn cơ hội này để tạo mối quan hệ với những tiến sĩ này nên cung cấp cho họ rất nhiều ưu đãi.

Nhưng lần này lại có người nhanh chân đến trước, hơn nữa đối phương cũng

Lúc này đã qua giữa trưa, thấy hơn ba mươi người vừa chuyện trò vui vẻ, vừa đi vào Lương Viên.

Năm nay thi đỗ nhất giáp tiến sĩ có ba người, nhị giáp có sáu mươi bảy người, tam giáp có tới hơn một trăm người, lúc này người cầm đầu nhóm tiến sĩ tới Lương Viên chính là trạng nguyên, bảng nhãn và thám hoa là không thích cùng một chỗ với trạng nguyên. Mà thi đỗ bảng nhãn năm nay là Dương Đạo Tân xuất từ thân quan lại thế gia, trong nhà rất có tiền nên hắn làm chủ mời không ít thi đỗ tiến sĩ bao quát cả thám hoa đi đến nhà hắn chúc mừng.

Chỉ thấy bên hồ đã đặt mấy tấm bàn dài, mỗi tấm bàn dài có thể ngồi được hơn mười người, mười mấy nô tỳ đang bận rộn chuẩn bị, mùi rượu xông thẳng vào mũi.

"Đây là ai đã chuẩn bị?"

Một vị tiến sĩ nhìn xung quanh nói.

Những người còn lại nhao nhao lắc đầu, trên mặt đều hiện vẻ hoang mang.

Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên ăn mặc như quản gia đi lên phía trước chắp tay thi lễ, sau đó nói: "Các vị chắc hẳn là những thí sinh thi đỗ tiến sĩ năm nay, chúc mừng, chúc mừng."

Chỉ thấy một nam nhân khoảng ba mươi tuổi tiến lên một bước, chắp tay nói: "Đa tạ đa tạ. Xin hỏi các hạ là?"

Người này chính là trạng nguyên năm nay, Đường Văn Hiến.

Quản gia kia vội nói: "Chúng ta là tới từ Tam Kiếm Khách."

Vài ngày trước Tam Kiếm Khách dựa vào họa triển nhất cử kinh động kinh thành, duy chỉ có đám người này là không biết gì, bởi vì lúc ấy khoa khảo đang đến gần, bọn hắn đều đang liều mạng ôn bài, không để ý đến chuyện bên ngoài.

Sau lưng Đường Văn Hiến một người thầm nói: "Tam Kiếm Khách? Nghe giống như có chút quen tai."

"Họa triển được tổ chức cách đây không lâu chính là của Tam Kiếm Khách chúng ta." Quản gia kia nói.

Đường Văn Hiến vẫn không hiểu lắm, họa triển cũng không có quan hệ gì với hắn, hỏi: "Mạo muội hỏi một câu, vì sao các hạ thiết yến ở đây?"

Quản gia kia nói: "Đông chủ của chúng ta biết rõ mỗi kỳ thi đỗ tiến sĩ đều sẽ tới đây chúc mừng, cho nên thiết yến khoản đãi các vị. . . ."

Đường Văn Hiến nghe vậy, liền vội vàng khoát tay nói: "Còn xin các hạ thay chúng ta nói tiếng cảm ơn với đông chủ của các hạ, nhưng chúng ta vô công bất thụ lộc, hảo ý của các vị chúng ta xin tâm lĩnh, cáo từ."

Dù sao cũng là người đọc sách, hơn nữa hiện tại bọn hắn đều đã là tiến sĩ nên sẽ không tiếp nhận ân huệ này, nhưng hắn cũng không nói để người của Tam Kiếm Khách rời đi, dù sao Lương Viên cũng không phải do nhà hắn mở.

"Các vị xin dừng bước."

Chỉ thấy một người tiến phía trước, chắp tay thi lễ, "Tại hạ là Lưu Tẫn Mưu, một trong ba đông chủ của Tam Kiếm Khách, chúng ta có chỗ đường đột mong các vị tân tấn tiến sĩ tha lỗi nhiều hơn."

Hôm nay Lưu Tẫn Mưu ngược lại không có mặc váy hoa, mà mặc một thân trang phục thư sinh, dù sao hắn cũng xuất thân danh môn nên thật sự có chút dáng vẻ thư sinh.

“Nào có, nào có, các hạ có hảo ý, chúng ta xin tâm lĩnh, nhưng chúng ta thực sự khó có thể tiếp nhận, vô công bất thụ lộc a." Đường Văn Hiến thần sắc kiên quyết chắp tay nói.

Lưu Tẫn Mưu chắp tay đáp lại, rồi áy náy mỉm cười nói: "Không dối gạt các vị, thật ra hôm nay chúng ta mạo muội tới đây thiết yến khoản đãi các vị, là hi vọng có thể phỏng vấn các vị."

"Phỏng vấn?"

Đường Văn Hiến hơi sững sờ, hình như hắn chưa từng nghe qua từ này.

Lưu Tẫn Mưu gật đầu nói: "Chuyện là như vậy, chúng ta nhìn thấy mỗi một kỳ khoa cử qua đi đều có vô số nước mắt thương tâm của thí sinh rơi xuống, nhưng thật ra bọn hắn cũng giống như các vị đều là học hành gian khổ nhiều năm nhưng lại chưa thể toại nguyện, vì vậy chúng ta dự định bắt đầu từ lần khoa cử này sẽ làm một cái chuyên đề tập san. Chúng ta tài sơ học thiển nên tại phương diện học vấn chúng ta không có cách nào trợ giúp cho các thí sinh sắp tham gia khoa khảo, nhưng chúng ta hi vọng có thể ở phương diện bên ngoài học vấn làm một chút nghiên cứu nói ví dụ như vào kinh thành đi thi phải chú ý những gì, lại ví dụ như chuẩn bị tham gia khoa khảo phải chú ý những hạng mục gì.

Đương nhiên, mấu chốt nhất vẫn là chúng ta hi vọng có thể đem một chút tâm đắc cùng kinh nghiệm khi tham gia khoa khảo của các vị chia sẻ với mọi người, chia sẻ cho những thí sinh sắp tham gia khoa cử để bọn hắn ít đi một chút đường quanh co, sẽ không vì những chuyện bên ngoài học vấn ảnh hưởng đến sự phát huy của bản thân, dẫn đến mười năm học hành gian khổ như nước chảy về biển đông."

"Thì ra là thế."

Đường Văn Hiến bừng tỉnh đại ngộ, cảm giác kính nể tự nhiên sinh ra, nói: "Từ trước đến nay, thế nhân đều chỉ chú ý đến sự phong quang của chúng ta khi thi đỗ tiến sĩ, lại ít có người biết đến những thí sinh như chúng ta vất vả cỡ nào, đã bỏ ra bao nhiêu cố gắng mới đi đến một bước này, cho dù là những thí sinh không thi đỗ cũng hẳn nên được tôn kính, hiếm có người như các hạ có thể thông cảm với những thí sinh như chúng ta, thực sự là. . . ."

Nói đến đây, Đường Văn Hiến hồi tưởng lại quá trình bản thân học hành gian khổ không người hỏi thăm, khó kìm lòng nổi không khỏi vươn người vái chào, nói: "Vừa rồi tại hạ có chỗ bất kính, mong rằng các hạ có thể thông cảm nhiều hơn."

Trạng nguyên còn như vậy, những tiến sĩ phía sau hắn cũng nhao nhao hành lễ biểu thị kính ý.

“Nào dám, nào dám."

Lưu Tẫn Mưu kinh sợ thi lễ đáp lại, nói: "Chúng ta cũng chỉ hi vọng góp chút sức mọn mà thôi, mong rằng các vị có thể vui lòng chỉ giáo."

Đường Văn Hiến quay đầu nhìn những người khác, những người khác cũng nhao nhao gật đầu, đã nói đến mức này mà còn không đồng ý cũng phải đồng ý, bằng không, người khác sẽ mắng bọn hắn lòng dạ nhỏ mọn, không thể nhìn người khác tốt. Mặt khác, việc này nghe thôi đã thấy bức cách rất cao, cũng có trợ giúp cho danh tiếng của bọn hắn, một khi chia sẻ những kinh nghiệm và tâm đắc của bản thân cho mọi người, như vậy những thí sinh sau này không phải đều sẽ nhận biết bọn hắn hay sao, một công đôi việc, cớ sao không làm.

Đường Văn Hiến lại hỏi: "Không biết chúng ta nên làm như thế nào?"

Hắn chưa từng được phỏng vấn nên có chút thấp thỏm.

Lưu Tẫn Mưu cười nói: “Thật ra rất đơn giản, chúng ta sẽ phái người tới hỏi thăm các vị một vài vấn đề giống như nói chuyện phiếm thôi, mọi người có thể ngồi xuống vừa uống vừa trò chuyện, hôm nay chính là một ngày tốt đẹp chúc mừng đương nhiên vẫn nên đặt ở vị thứ nhất."

Đường Văn Hiến nói: "Vậy bọn ta liền khách tùy chủ tiện."

Hắn tuy là trạng nguyên nhưng biểu hiện vô cùng khiêm tốn, có thể thấy được hắn có hàm dưỡng rất cao, hắn được chọn làm trạng nguyên cũng là hợp tình hợp lý.

Dưới sự chiêu đãi của Lưu Tẫn Mưu, mọi người lần lượt ngồi xuống, các nha hoàn lập tức bưng rượu ngon và món ngon lên, sau đó có một đám người trẻ tuổi ăn mặc như thư sinh cùng nha hoàn bưng văn phòng tứ bảo đi lên phía trước, bắt đầu tiến hành phỏng vấn từng người một, không có vì trạng nguyên mà đặc biệt chiếu cố cái gì, điều này làm tất cả mọi người đều cảm thấy rất thoải mái. Nhưng thật ra vẫn có chỗ đặc biệt, đó là người phỏng vấn Đường Văn Hiến do chính Quách Đạm tỉ mỉ chọn lựa.

Sau khi người này tự giới thiệu xong liền hỏi Đường Văn Hiến: "Xin hỏi trạng nguyên là người nơi nào?"

"A, tại hạ là người Hoa Đình, Tùng Giang phủ." Đường Văn Hiến vẫn có vẻ hơi khẩn trương.

Hoa Đình trong tương lai chính là Thượng Hải.

"Thì ra là người Hoa Đình, ta nghe nói Hoa Đình chính là nơi đất lành, sản vật phì nhiêu, người người đều hiếu học, không biết trạng nguyên có thể giới thiệu một chút về quê hương của mình không?"

"Đương nhiên có thể."

Nói đến quê hương, Đường Văn Hiến tỏ ra rất tự hào thao thao bất tuyệt nói ra, lại thấy người kia đem mỗi câu mỗi từ hắn nói ghi lại trên giấy, trong lòng cũng hiểu rõ phỏng vấn là gì, lại thêm vừa uống rượu vừa nói chuyện, cả người cũng dần dần thả lỏng, trò chuyện cũng dần cởi mở hơn.

. . .

"Ồ? Trạng nguyên nói quê hương ngài có rất nhiều rượu ngon, vậy nhất định trạng nguyên cũng là người yêu rượu."

"Ngày bình thường cũng uống một chút, nhưng mọi thứ vẫn có chừng có mực, rượu là không thể uống nhiều."

"Nhưng ta nghĩ hôm nay ngài có thể uống thoải mái."

"Ha ha. . . ."

"Không biết trạng nguyên nghĩ như thế nào về loại rượu này?"

Đường Văn Hiến lại nhấp một ngụm, nói: "Rượu này khi mới vào miệng có chút chua xót, đắng chát, nhưng sau đó tinh tế cảm nhận sẽ thấy hương vị ngọt ngào thuần hậu, làm người cảm giác dư vị vô tận, thật đúng là rượu ngon thượng đẳng."

Người kia cười nói: "Nghe kiểu nói này của trạng nguyên làm ta nhớ tới một người."

"Ai vậy?"

"Chính là trạng nguyên ngài."

"Ồ? Sao các hạ lại nói như vậy?"

"Trạng nguyên nói, rượu này mới vào miệng có chút chua xót, đắng chát, nhưng sau đó, lại ngọt ngào thuần hậu, mà trạng nguyên ngài khi ở nhà học hành gian khổ nhất định cũng nếm tất thảy chua xót, đắng chát, bây giờ ngài cao trung trạng nguyên, tất nhiên là khổ tận cam lai, xem ra rượu này cùng trạng nguyên rất có duyên phận a!"

Đường Văn Hiến nghe vậy khẽ giật mình, lập tức nâng chén, hào khí vạn trượng nói: "Hay cho một câu khổ tận cam lai, ha ha, ta mời ngươi một chén."

"Không dám, không dám."

. . . . .

Trong rừng cây nhỏ phía sau, có một già một trẻ đang đứng nhìn chăm chú những tiến sĩ đang phỏng vấn bên hồ.

Một già một trẻ này, chính là Từ Mộng Dương và Quách Đạm.

"Ai. . . !"

Từ Mộng Dương đột nhiên thở dài một tiếng, nói: "Những người này đều là thiên tử môn sinh, cũng là những người trẻ tuổi thông minh nhất Đại Minh lại bị một tiểu đồng sinh như ngươi đùa bỡn trong lòng bàn tay, cũng không biết đây có tính là Đại Minh bi ai hay không a."

Quách Đạm trợn trắng mắt nói: "Bá gia lời này của ngài cũng thật khó nghe, cái gì gọi là đùa bỡn trong lòng bàn tay, ngài nói xem vì chuyện này bọn hắn sẽ tổn thất cái gì? Chẳng những không tổn thất gì, hơn nữa còn có thể trong khoảng thời gian ngắn dương danh lập vạn, bọn hắn thật không hổ là những người trẻ tuổi thông minh nhất Đại Minh, một cái cơ hội nho nhỏ đều có thể nắm chặt lấy, oa, thật là khiến lòng người kính nể."

"Thật sao?"

Từ Mộng Dương cười lạnh một tiếng, nói: "Ngươi nếu thật sự suy nghĩ vì những thí sinh kia, thế thì cũng thôi, nhưng ngươi làm như vậy vì mục đích gì trong lòng ngươi rõ ràng, mà bọn hắn là hoàn toàn không biết gì, đây không phải đùa bỡn trong lòng bàn tay thì là cái gì."

Nha nha không không, lão hồ ly này lại bắt đầu muốn lên mặt lên mũi. Quách Đạm thần sắc biến đổi, đột nhiên trở lên kích động nói, "Bá gia nói đúng, ta chính là muốn đùa bỡn bọn hắn trong lòng bàn tay, trạng nguyên đúng là không tầm thường a, nhưng trong mắt Quách đồng sinh ta, hắn cũng chính là một người bình thường mà thôi, ta mới không quan tâm đây có phải là Đại Minh bi ai hay không, ta chính là con rể của thương nhân, ta chỉ biết một điều chính là lấy người tiền tài, thay người tiêu tai, nếu có thể cho thêm chút tiền, tạo phản cũng không là vấn đề gì."

Tạo phản?

Lúc này Từ Mộng Dương bị dọa sợ chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, ngay lập tức nhìn trái phải trước sau một chút, thấy bốn bề vắng lặng mới thở phào một hơi, đột nhiên phồng lên hai mắt, trừng mắt nhìn về phía Quách Đạm, có thể vừa mới há mồm, hắn lại đột nhiên phát hiện, nếu bộ mặt xấu xí này bạo lộ ra thì kẻ cầm đầu cũng chính là hắn, không khỏi bừng tỉnh đại ngộ hóa ra mình cũng người là bên trong cái tròng này, ai u, đây thật đúng là lên phải thuyền giặc nha. Lại là nhỏ giọng nói: "Tiểu tử ngươi mau ngậm miệng, ngươi đây là muốn hại chết lão phu a."

Quách Đạm ủy khuất nói: "Bá gia, ngươi không thể trách ta, ta vốn muốn nói chúng ta là đang hô hào mọi người quan tâm thí sinh, nhưng Bá gia ngài lại thích nghe lời nói thật."

"Lời nói thật gì? Lời nói thật gì?" Từ Mộng Dương ồn ào hai câu, nước miếng tung bay, lại nói: "Ngươi phải nhớ kỹ, lời nói thật chính là chúng ta đang hô hào mọi người quan tâm thí sinh."

Bạn đang đọc [Dịch] Nhận Thầu Đại Minh của Nam Hi Bắc Khánh

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    9mth ago

  • Lượt đọc

    29

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!