Chương 78: [Dịch] Nhận Thầu Đại Minh

Hiền tế chịu ủy khuất rồi

Phiên bản dịch 15381 chữ

"A? Ngươi là người phương nào?"

Sau khi chạy bộ trở về Quách Đạm đột nhiên phát hiện trước tiểu viện của mình có một gã sai vặt.

Gã sai vặt nói: "Hồi cô gia, tiểu nhân tên là Tiểu An, là Đại tiểu thư cảm thấy cô gia gần đây thường xuyên vì nha hành bôn ba bốn phía, sợ cô gia thân thể mệt mỏi cho nên để tiểu nhân tới đây giúp cô gia làm chân chạy."

Oa! Có động tác nhanh như vậy, thật sự là lôi lệ phong hành, có phong phạm của tổng giám đốc nha! Đáng tiếc giao dịch phân tích viên chúng ta mãi mãi cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ của mình trước khi tổng giám đốc có động tác. Quách Đạm mỉm cười gật gật đầu vừa định bước vào tiểu viện, hắn đột nhiên nghĩ thầm, lúc này không xông vào khuê phòng của nàng thì chờ đến khi nào.

Hắn không nói lời nào lập tức quay người đi hướng đối diện tiểu viện.

Tiểu An sững sờ, vội vàng đi theo.

. . . . .

"Cô gia tốt."

Quách Đạm đi vào tiểu viện của Khấu Ngâm Sa, Tích Nô đang đứng ở trước cửa

hướng hắn thi lễ.

"Tránh ra!"

"Cô gia đến tìm Đại tiểu thư sao?"

"Nói nhảm."

Quách Đạm trừng nàng liếc mắt, nói: "Ta không đến tìm phu nhân, chẳng lẽ tới tìm ngươi, nói cho ngươi biết, ta đã có Tịch Nhi, ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều."

Tích Nô trợn mắt há hốc mồm nhìn Quách Đạm, đây là cô gia mà ta biết sao.

"Mau tránh ra."

"Cô gia xin ngài tha lỗi, nô tỳ không thể tránh ra, đây là khuê phòng của Đại tiểu thư, bất kỳ người nào đều không được tiến vào."

"Ta là trượng phu của nàng, ta đi vào chính là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ngươi mau tránh ra, chỉ bằng thân thể nhỏ bé này của ngươi làm sao ngăn được ta." Quách Đạm hung thần ác sát đe dọa.

Lúc này, Tiểu An đuổi theo đằng sau Quách Đạm yên lặng đứng ở đối diện.

Nha nha nha! Hai người các ngươi nha! Ta đây không nhất định đánh thắng được a! Quách Đạm đau lòng nhức óc chỉ vào Tiểu An nói: "Tiểu An, không phải vừa rồi ngươi nói ngươi đến giúp ta làm chân chạy sao?"

Tiểu An tỏ ra xấu hổ, cúi đầu không nói.

"Ngươi. . . ."

Quách Đạm cúi đầu dậm chân nói: "Ngươi thật sự làm ta quá thất vọng."

"Chuyện gì vậy?"

Đột nhiên nghe thấy một tiếng hỏi thăm, chỉ thấy Khấu Ngâm Sa từ trong nhà đi ra.

"Nàng. . . Nàng xem như đi ra." Quách Đạm đầu tiên chỉ vào Khấu Ngâm Sa, rồi đột nhiên nổi trận lôi đình nói: "Việc này nàng làm cũng quá tuyệt tình đi, vậy mà phái một người đến giám thị ta."

Khấu Ngâm Sa đi lên phía trước, bình thản nói ra: "Phu quân có phải có chút hiểu lầm hay không, ta chỉ là sợ phu quân mệt mỏi, cho nên mới phái Tiểu An đến làm chân chạy cho phu quân, tuyệt đối không phải là giám thị phu quân."

Quách Đạm nói: "Phu nhân, nàng đây là mở to mắt nói lời bịa đặt a!"

Khấu Ngâm Sa lại chế giễu nói: "Phu quân chẳng lẽ là nhắm mắt nói mò a."

"Nàng. . ."

Quách Đạm cắn răng, cả giận nói: "Nàng cho rằng làm thế này liền có thể đập tan giấc mộng của ta sao? Nàng nằm mơ đi! Ta cho nàng biết, ta. . . Ta sẽ không bỏ qua nàng đâu."

Dứt lời, hắn liền muốn quay người rời đi.

"Phu quân xin dừng bước."

Khấu Ngâm Sa lên tiếng hô.

Quách Đạm xoay người lại, nói: "Nàng nếu bây giờ xin lỗi ta, ta còn có thể tha thứ cho nàng."

Khấu Ngâm Sa nói: "Ta có thể nói xin lỗi với phu quân, nhưng ta càng thêm hi vọng, chúng ta có thể nói chuyện rõ ràng trước khi phụ thân trở về, tránh làm lão nhân gia lo lắng."

Quách Đạm kích động nói: "Ta đã nói rất rõ ràng, chỉ là nàng không tin mà thôi."

Khấu Ngâm Sa trán nhẹ lay động nói: "Những lý do thoái thác đó của phu quân chỉ sợ bất kỳ kẻ nào cũng không thể tin tưởng."

Quách Đạm chán nản nói: "Vì sao nàng lại không có lòng tin với bản thân mình như vậy, nàng tài mạo song toàn, có khí chất, có dung mạo, còn có một gia sản lớn như thế, mấu chốt còn có thể kiếm tiền nuôi gia đình, trên đời này có rất hiếm nữ nhân được như nàng, thời xưa không phải có cái gì vương phóng hỏa hí chư hầu sao, mà bây giờ có Quách Đạm ta vì nàng mặc người đùa giỡn, mặc dù nghe không quá bá khí, nhưng chuyện này. . . từ xưa đến nay cũng không phải chưa từng có, nàng vì sao không tin."

Sau khi nói xong, ký ức nguyên chủ mới cho hắn biết, là Chu U Vương phóng hoả hí chư hầu, thật mẹ nó xấu hổ.

Khấu Ngâm Sa nhẹ nhàng thở dài: "Xem ra phu quân không hề có thành ý, nếu đã như vậy cũng đừng trách ta không nể tình."

"Từ trước đến nay, nàng cũng chỉ nể tình với ta mà thôi, những thứ tình cảm dối trá này đáng lẽ nên vứt bỏ từ lâu rồi, có câu nói rằng không phá thì không xây được. Hẹn gặp lại."

Nói xong, Quách Đạm liền quay người đi về phía tiểu viện của mình, trong mắt lóe lên một vòng tiếc nuối, thầm nghĩ, kế hoạch xông vào khuê phòng tuyên cáo thất bại.

Tiểu An liếc nhìn Khấu Ngâm Sa, nhận được cái gật đầu nhẹ nhàng của nàng lập tức đi theo Quách Đam.

Trở lại tiểu viện, Quách Đạm đi tắm, sau đó liền mặc đồ ngủ nằm trên ghế dài dưới tàng cây trong sân, vừa ăn điểm tâm vừa uống rượu, bên cạnh còn có Tịch Nhi hầu hạ.

"Cô gia, vì sao Tiểu An lại ở đây?"

Tịch Nhi nhỏ giọng hỏi.

Quách Đạm thở dài: "Còn không phải là vì ngươi sao."

"Bởi vì nô tỳ?"

"Ừm."

Quách Đạm gật gật đầu, nói: “Thật ra Tiểu An thầm mến ngươi đã lâu nhưng không dám nói với ngươi, nên cầu xin ta nghĩ một chút biện pháp giúp hắn, ta liền an bài hắn đến đây làm hộ viện, như vậy sẽ có nhiều cơ hội tiếp cận ngươi."

Tịch Nhi nghe xong mặt mũi đỏ bừng, nói: “Không đúng. Nô tỳ. . . Nô tỳ đã nghe nói, hôm nay cô gia cùng Đại tiểu thư cãi nhau một trận lớn."

“Một trận nhỏ mà thôi." Quách Đạm cười ha ha, nói: "Sau này các ngươi sẽ từ từ quen."

Tịch Nhi nói: “Đại tiểu thư là một người tốt rất ít khi trách mắng chúng ta, cô gia tại sao lại muốn cãi nhau với Đại tiểu thư."

Quách Đạm mở quạt xếp ra, nói: "Nhìn hiểu không a?"

"Nô tỳ ngu dốt." Tịch Nhi lắc đầu.

". . . Thật không ngờ ngươi vậy mà còn không bằng tiểu Bá gia, hắn còn nhận ra bốn chữ này." Quách Đạm thở dài, nói: "Ta dạy cho ngươi, bốn chữ này gọi là 'Nhàn đến trứng đau' ."

"Nhàn đến trứng đau nghĩa là gì?" Tịch Nhi hiếu kỳ nói.

Quách Đạm cười nói: "Chính là nhàm chán, cô gia bây giờ cực kì cực kì nhàm chán, không có việc gì nên cãi nhau với phu nhân, vừa có thể tăng cường tình cảm, vừa có thể tránh bệnh trầm cảm, thật sự là một công đôi việc nha."

. . . . .

. . . . .

Mặc dù người ở rể ở Minh triều đã có thêm một chút luật pháp bảo hộ, nhưng địa vị vẫn vô cùng thấp kém, Khấu Ngâm Sa muốn đá Quách Đạm ra khỏi cửa không phải là không thể làm được, chỉ là việc này nhất định phải có sự đồng ý của Khấu Thủ Tín, nhưng Khấu Ngâm Sa lại không muốn Khấu Thủ Tín biết việc này vì không muốn Khấu Thủ Tín vì việc này mà lo lắng. Hơn nữa, nàng thật sự không dám vạch mặt với Quách Đạm, nàng vẫn hi vọng có thể chia tay trong yên bình, trước khi nghĩ ra biện pháp, nàng cũng chỉ có thể phái người giám thị Quách Đạm.

Liên tiếp hai ngày qua đi.

Thời gian này Quách Đạm đóng cửa không ra, mà Khấu Ngâm Sa cũng vẫn đang suy nghĩ làm thế nào để tiến hành vòng đàm phán tiếp theo với Quách Đạm.

Nha hành!

"Đại tiểu thư, lão gia trở về."

Tích Nô vội vã chạy vào, có chút thở dốc nói.

"Phụ thân?"

Khấu Ngâm Sa đột nhiên đứng dậy, suy nghĩ một lát, lập tức từ cửa sau ra khỏi nha hành.

. . . .

Lúc này Quách Đạm đang nằm trên ghế dài, khẽ hát, sống một cuộc sống không thể nhàn nhã hơn.

"Hiền tế có ở bên trong?"

Đột nhiên nghe được một tiếng gọi tràn ngập tình cảm từ bên ngoài vọng vào.

Cứu tinh đến! Quách Đạm trong mắt lóe lên một tia vui mừng, tranh thủ thời gian đứng dậy, còn chưa kịp lên tiếng, đã thấy Khấu Thủ Tín được lão bộc nâng đỡ bước vào trong nội viện, hắn không khỏi ra vẻ kinh hỉ nói: "Nhạc phụ đại nhân, người trở về lúc nào?"

"Hiền tế a."

Khấu Thủ Tín bước nhanh về phía trước nắm thật chặt hai tay Quách Đạm, trong mắt ngậm nước mắt, miệng run rẩy, nghẹn ngào mấy lần, mới nói: "Hiền tế chịu ủy khuất rồi."

"Nhạc. . . Nhạc phụ đại nhân. . . Người vì sao nói như thế?" Quách Đạm ngơ ngác hỏi.

"Hiền tế, chuyện cho tới bây giờ cũng đừng giấu diếm lão phu nữa." Khấu Thủ Tín nói: "Trần Phương Viên đều đã nói cho lão phu."

Quách Đạm bỗng nhiên giật mình, cực kỳ khẩn trương nói: "Trần thúc thúc đã nói gì với ngài?"

Khấu Thủ Tín nói: "Tất cả mọi chuyện đều đã nói cho lão phu, bao gồm cả chuyện con giúp hắn bán Trần lâu bán cho Kim Ngọc lâu."

"Trần thúc thúc nàyyyyy. . . ."

Quách Đạm trùng điệp một tiếng này ngụ ý biết vậy đừng làm nói: "Lúc trước tiểu tế không nên tin tưởng hắn."

Khấu Thủ Tín vội nói: "Hiền tế đừng trách hắn, hắn cũng là vì say rượu, nhất thời cao hứng mới nói lỡ miệng. . ." Nói xong, Khấu Thủ Tín đột nhiên vỗ vỗ trán, "Kỳ thật việc này cũng đều tại ta già rồi nên hồ đồ, ta quen biết Quách huynh nhiều năm, nhi tử của Quách huynh sao có thể là hạng người tầm thường, trách ta, trách ta nha!"

Quách Đạm vội nói: "Nhạc phụ đại nhân, việc này sao có thể trách ngài, ai. . . Chuyện này đều là do tiểu tế, là do tiểu tế che giấu bản thân, kỳ thật mấy năm qua, mỗi lần nhìn thấy ánh mắt thất vọng của nhạc phụ đại nhân, trong lòng tiểu tế đều rất khổ sở, tiểu tế cũng không muốn giấu diếm, chỉ là. . . ."

Khấu Thủ Tín vừa áy náy, vừa vui mừng, nói: "Tiểu nữ có tài đức gì, có thể khiến hiền tế đối xử với nàng như vậy?"

Quách Đạm trong mắt hiện ra lệ quang, thở dài: "Không dối gạt nhạc phụ đại nhân, tiểu tế đã yêu Ngâm Sa ngay từ cái nhìn đầu tiên, đối với tiểu tế nàng vui vẻ chính là bầu trời đầy nắng." Nói xong, Quách Đạm khẽ ngẩng đầu, nhìn xem bầu trời trong xanh, nghĩ thầm, đáng tiếc hôm nay trời không đầy mây, không phù hợp với tình hình.

"Phụ thân, đừng nên tin những lời hoa ngôn xảo ngữ của hắn."

Chỉ thấy Khấu Ngâm Sa từ bên ngoài bước vào.

Khấu Thủ Tín nhìn thấy Khấu Ngâm Sa, hỏi: "Nữ nhi, con nói cái gì vậy?"

Khấu Ngâm Sa nói: "Phụ thân, người này đến Khấu gia ta nhiều năm như vậy nhưng chưa bao giờ nói một câu lời nói thật, thử hỏi loại người như vậy làm sao đáng để tin tưởng."

Khấu Thủ Tín hơi kinh hãi, nói: "Con. . . Con đã biết?"

Khấu Ngâm Sa gật đầu nói: "Nữ nhi cũng vừa biết cách đây không lâu."

Quách Đạm tỏ vẻ thương tâm nhìn Khấu Ngâm Sa, nói: "Phu nhân mấy ngày nay ta đã suy nghĩ kỹ, ta sẽ đáp ứng yêu cầu của nàng, giải trừ hôn ước giữa chúng ta."

"Cái gì?"

Khấu Thủ Tín quá sợ hãi, nói: "Hiền tế đang nói cái gì thế, là ai muốn giải trừ hôn ước?"

Quách Đạm liếc mắt nhìn Khấu Ngâm Sa.

Khấu Thủ Tín lại nhìn về phía Khấu Ngâm Sa.

Khấu Ngâm Sa gật đầu nói: "Phụ thân, là con."

"Tại sao con muốn làm như thế?" Khấu Thủ Tín đầu tiên là giật mình, sau đó đột nhiên nói: "Con nói có phải Trần Phương Viên nói với con cái gì hay không?"

Khấu Ngâm Sa kinh ngạc nói: "Việc này thì có quan hệ gì với Trần Phương Viên?"

Khấu Thủ Tín hừ một tiếng, nói: "Lão đầu kia sớm đã mang ý đồ xấu với hiền tế của ta, hắn vẫn luôn muốn gả tôn nữ cho hiền tế, con nói đi, có phải chính hắn đã khích bác ly gián, nếu thật sự như thế, ta bây giờ sẽ đi tìm hắn tính sổ, thật sự là lẽ nào lại như vậy."

"Chuyện này không hề có quan hệ gì với Trần Phương Viên, nữ nhi cũng chưa từng gặp qua hắn."

Khấu Ngâm Sa không hiểu ra sao, lại nói: "Phụ thân, nữ nhi chỉ muốn hắn thẳng thắn nói rõ ràng cho con, tại sao hắn muốn ở rể Khấu gia, vì cái gì phải giả vờ ngây ngốc, với bản lĩnh của hắn, căn bản không cần làm như thế, thế nhưng hắn lúc ấy vẫn còn tiếp tục dùng hoang ngôn ý đồ lừa gạt nữ nhi, nữ nhi lúc đó mới yêu cầu giải trừ hôn ước."

Khấu Thủ Tín lại nhìn về phía Quách Đạm, nói: "Hiền tế không giải thích cho nàng sao?"

Quách Đạm mắc cỡ đỏ mặt, ngại ngùng không lên tiếng.

"Hiền tế nếu cảm thấy khó mở miệng, vậy cũng không sao, lão phu sẽ giúp hiền tế giải thích."

Khấu Thủ Tín đầu tiên là trấn an Quách Đạm sau đó hướng Khấu Ngâm Sa nói: "Nữ nhi à, hiền tế làm như thế đều là vì con, vì Khấu gia, hắn biết con thích làm việc ở nha hành, nên nếu hắn để lộ ra bản lĩnh thật sự, lão phu đương nhiên sẽ để hắn chủ trì nha hành, hắn sợ con không vui nên mới cố ý giả vờ ngây ngốc. Chính con cũng đã nói, với bản lĩnh của hiền tế đáng giá hạ mình ở rể Khấu gia hay sao? Con có biết hay không, không quản là Hưng An bá, hay là Trần Phương Viên muốn mời hắn ra tay một lần phải bỏ ra ròng rã một ngàn lượng, hắn là vì con từ bỏ gia tài bạc triệu a."

Một ngàn lượng? Từ trước đến nay Khấu Ngâm Sa vẫn luôn tỉnh táo nhưng nghe xong không khỏi giật mình, việc này so với tưởng tượng của nàng còn khoa trương hơn nhiều, lại nhớ đến lúc trước người này vắt hết óc để nàng tăng tiền tiêu vặt, chỉ cảm thấy người này toàn bộ đều là dối trá, nói: "Phụ thân, bực này hoang ngôn, làm sao người có thể tin tưởng, nếu hắn thực sự là. . . Thật sự là như thế, hắn tại sao lại thường xuyên đi thanh lâu."

"Việc này còn không phải tại con."

Khấu Thủ Tín tức giận trừng Khấu Ngâm Sa.

"Trách con?"

Khấu Ngâm Sa vừa ủy khuất, vừa nghi hoặc.

Nữ tế đi thanh lâu, người lại trách nữ nhi, người đến cùng có phải thân sinh hay không?

Khấu Thủ Tín chỉ vào Khấu Ngâm Sa nói: "Con lại còn nói, từ ngày thành hôn, con đối đãi với phu quân như thế nào? Con đã làm tròn trách nhiệm của một thê tử chưa? Những hạ nhân bên ngoài đều nhìn ở trong mắt, hiền tế mặc dù không nói gì, nhưng trong lòng hắn có thể dễ chịu sao? Hắn cũng chỉ là ngẫu nhiên đi vài lần, nếu đổi lại là lão phu, lão phu sẽ dọn đến thanh lâu ở."

Quách Đạm kinh ngạc nhìn Khấu Thủ Tín, không ngờ nhạc phụ đại nhân lại có một mặt cương mãnh như thế, từ hôm nay trở đi, ngài chính thần tượng của ta!

Khấu Ngâm Sa bị giáo huấn đến trợn mắt há hốc mồm, nhưng cũng không biết nên phản bác như thế nào, nàng đích thực là không có làm tròn trách nhiệm thê tử.

"Ai. . . Chuyện này đều do lão phu bình thường quá chiều theo ý con, đến mức kiêu căng vô pháp vô thiên, lão phu quyết định, từ hôm nay trở đi, con nhất định phải chuyển đến nơi này cùng ở chung với phu quân của con."

Nhạc phụ đại nhân, ta. . . Ta yêu người chết mất. Quách Đạm hận không thể ôm lão nhân này hôn hai cái.

Trong đôi mắt đẹp của Khấu Ngâm Sa thoáng qua một vòng kinh hoảng, vội nói: "Phụ thân, nữ nhi tuyệt đối không đồng ý."

Quách Đạm giả mù sa mưa nói: "Nhạc phụ đại nhân, ngài đừng ép nàng, ai. . . Chỉ có thể nói phu thê chúng ta hữu duyên vô phận a."

Khấu Ngâm Sa hung hăng khinh bỉ liếc nhìn Quách Đạm.

Khấu Thủ Tín lại an ủi: "Hiền tế không thể tiếp tục sủng ái nàng như thế, con xem một chút bộ dáng của nàng hiện tại, chỗ nào giống một thê tử."

"Phụ thân, ngài. . . Ngài vậy mà nói nữ nhi như vậy?" Khấu Ngâm Sa thân thể khẽ run lên, từ nhỏ đến lớn, Khấu Thủ Tín có lẽ chưa bao giờ nói nặng lời với nàng như vậy, mặc dù Khấu Thủ Tín nói cũng không sai.

Khấu Thủ Tín nói: "Chẳng lẽ phụ thân nói sai sao? Nữ nhân tam tòng tứ đức, con nói xem con làm được mấy thứ? Phụ thân không muốn cùng con tranh luận, dù sao bắt đầu từ hôm nay, con nhất định phải tới đây ở."

Khấu Ngâm Sa nước mắt đều đã đảo quanh trong hốc mắt, quật cường nói: "Nữ nhi tuyệt đối không đáp ứng."

"Con. . . A. . . ."

Đột nhiên một tay Khấu Thủ Tín che ngực, thân thể lay động.

"Nhạc phụ đại nhân, nhạc phụ đại nhân, "

Quách Đạm tranh thủ thời gian đỡ lấy Khấu Thủ Tín, nghĩ thầm, đậu xanh, nhạc phụ thần tượng, thời khắc mấu chốt này, ngài ngàn vạn lần không thể có chuyện a!

Bỗng nhiên, hắn cảm thấy Khấu Thủ Tín dùng sức nắm chặt cánh tay của hắn, không khỏi sửng sốt một chút, rồi chợt phản ứng lại, a, hoá ra nhạc phụ đại nhân cũng xuất thân chính quy, ta suýt nữa cũng bị lừa, thần tượng chính là thần tượng, diễn kỹ đúng là xuất thần nhập hóa.

"Phụ thân!"

Khấu Ngâm Sa nhất thời bị dọa đến hoa dung thất sắc, tranh thủ thời gian chạy tới, đỡ lấy Khấu Thủ Tín, "Phụ thân! Phụ thân! Các ngươi còn thất thần làm gì, còn không mau. . . Mau đi mời lang trung a."

Bạn đang đọc [Dịch] Nhận Thầu Đại Minh của Nam Hi Bắc Khánh

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    9mth ago

  • Lượt đọc

    52

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!