"Lang trung, cha ta như thế nào rồi?"
Khấu Ngâm Sa nhìn thấy lang trung từ trong nhà đi ra, vội vàng nghênh đón, lo lắng dò hỏi.
"Khấu tiểu thư xin yên tâm, thân thể viên ngoại cũng không có gì đáng lo ngại, hiện tại đã tỉnh, chỉ là viên ngoại bệnh nặng vừa mới khỏi, không nên làm ông ấy tức giận, nếu không hậu quả có thể nghiêm trọng."
"Ta đã biết, đa tạ lang trung."
Khấu Ngâm Sa lập tức phân phó Khấu Nghĩa dẫn lang trung đi lấy tiền, sau đó liền vội vã vào trong phòng.
Quách Đạm ngược lại không có đi theo, mà đứng ở ngoài cửa, bởi vì bây giờ là thời điểm Khấu Thủ Tín phát huy kỹ thuật diễn xuất, hắn dù sao cũng không phải xuất thân chính quy, sợ kéo chân sau của nhạc phụ thần tượng.
Quả nhiên, Khấu Ngâm Sa vừa mới đi vào không lâu liền nghe thấy bên trong truyền đến một tiếng rít lên: "Ngươi vào đây làm gì, ta không muốn gặp nữ nhi bất hiếu như ngươi."
"Phụ thân, người bớt giận."
Khấu Ngâm Sa đứng bên giường đã ủy khuất lại lo lắng, trong mắt ngậm nước mắt nói: "Phụ thân, nữ nhi tuyệt đối không cố ý chọc người tức giận, nữ nhi cũng không phải là người không hiểu đạo lý, chỉ là Quách Đạm không thể tin, vì sao phụ thân không suy nghĩ một chút, hắn có bản lĩnh như thế, vì sao muốn ở nhà chúng ta làm một tên ở rể ti tiện."
Khấu Thủ Tín lập tức nói: "Ngươi cũng biết, hắn ở bên ngoài bận bịu một lần chí ít có thể kiếm một ngàn lượng, trừ việc hắn có tình cảm sâu nặng với ngươi thì hắn còn có thể có mục đích gì?"
Khấu Ngâm Sa thật sự không cảm thấy Quách Đạm có tình cảm sâu nặng đối với nàng, nhưng ở điểm này, nàng vĩnh viễn không phản bác được Quách Đạm, bởi việc này chỉ có trong lòng Quách Đạm mới rõ ràng, vì vậy nói: "Phụ thân, tạm thời không nói đến việc Quách Đạm có tình cảm sâu nặng đối nữ nhi hay không, nữ nhi chẳng qua chỉ cảm thấy Quách Đạm không phải là người tầm thường, hắn chỉ là xuất thân trong một gia đình tú tài, bây giờ cũng chỉ là một tên ở rể, mà không hề cố kỵ đánh chủ ý lên đầu trạng nguyên cùng những vị tiến sĩ kia, không nói đến phụ thân, nữ nhi tin rằng bất kỳ một thương nhân nào cũng không dám làm như thế, cũng không có phần can đảm cùng mưu lược như vậy, bằng vào điểm này đã đủ thấy người này không đơn giản."
"Không đơn giản mới tốt a!"
Khấu Thủ Tín lập tức nói: "Ban đầu ta nằm mơ đều hi vọng hắn có thể khai khiếu, ngươi cũng biết, lúc ta biết hắn có bản lĩnh như vậy, ta vui vẻ đến mức đứng ngồi không yên. Quách Đạm không có bản lĩnh thì ngươi xem thường hắn, tự cho mình hơn người một bậc, hiện tại hắn lộ ra bản lĩnh thì ngươi nói hắn không thể tin, ngươi rốt cuộc muốn hắn như thế nào? Đây không phải là tình cảm sâu nặng thì là cái gì?"
Khấu Ngâm Sa hai má lộ ra chút đỏ ửng, lúc trước nàng quả thật xem thường Quách Đạm rất nhiều, nói: "Phụ thân, nữ nhi cũng không phải nhất quyết muốn giải trừ hôn ước với hắn, nữ nhi chỉ là hi vọng hắn có thể thẳng thắn, bởi vì nữ nhi rất sợ Khấu gia chúng ra sẽ bị hắn làm liên lụy."
"Ngươi thật đúng là chấp mê bất ngộ a!"
Khấu Thủ Tín mười phần thất vọng nhìn Khấu Ngâm Sa, nói: "Gia đình như Khấu gia chúng ta ở kinh thành không biết có bao nhiêu, Trần Phương Viên cùng chúng ta khác nhau ở chỗ nào? Hắn vẫn luôn muốn gả tôn nữ của hắn cho Quách Đạm làm thiếp, ngươi có thể nghe rõ ràng, gả cho Quách Đạm làm thiếp, đây là chính miệng hắn nói với ta, nếu như Quách Đạm thật sự cất giấu âm mưu gì, vậy hắn có thể đi Trần gia làm tôn nữ tế, đáng giá ở nhà chúng ta để bị ngươi chọc tức a, chỉ cần hắn đáp ứng, Trần Phương Viên lập tức đem đại kiệu tám người khiêng tiếp Quách Đạm đi, bao nhiêu tiền cũng không phải vấn đề. Ai. . . Khấu Thủ Tín ta duy chỉ kém Trần Phương Viên ở chỗ sinh ra một nữ nhi bất hiếu như ngươi."
Khấu Ngâm Sa không dám tin nhìn Khấu Thủ Tín.
Đây thật là bạo kích a!
Từ bé đến lớn Khấu Thủ Tín đều lấy nàng làm kiêu ngạo, nhưng trong một đêm, vậy mà thay đổi một trăm tám mươi độ, nàng dường như trở thành sự sỉ nhục của Khấu gia.
Khấu Thủ Tín lại khoát tay nói: "Ngươi cũng đừng nói thêm gì nữa, từ hôm nay trở đi, ngươi nhất định phải chuyển tới ở cùng Quách Đạm, nếu như năm nay ta không ôm được tôn tử, hừ, vậy ta coi như không có một nữ nhi như ngươi, dù sao sớm muộn gì Khấu gia cũng sẽ tuyệt hậu, sớm một chút, muộn một chút cũng không khác nhau cái gì."
"Phụ thân. . . ."
"Ra ngoài."
Khấu Thủ Tín hai mắt trừng một cái, nói: "Ngươi có phải muốn chọc giận ta đến chết mới bằng lòng bỏ qua phải không."
Khấu Ngâm Sa trong lòng hoảng hốt, vội nói: "Nữ nhi không dám. Phụ thân, ngài đừng tức giận, nữ nhi. . . Nữ nhi ra ngoài. . . Ra ngoài là được."
Nàng ra đến cửa liền thấy Quách Đạm, ánh mắt lập tức như muốn giết người, cắn răng nói: "Tiểu nhân hèn hạ."
Nàng đương nhiên biết Trần Phương Viên khẳng định là do Quách Đạm cố ý an bài.
"Tiểu An." Quách Đạm cười tủm tỉm nói.
Ngụ ý chính là nàng có kế Trương Lương, ta có thang vượt tường, chẳng lẽ chỉ cho phép nàng tìm viện binh a.
"Hiền tế ở bên ngoài a?" Đột nhiên nghe được Khấu Thủ Tín bên trong hô.
Thanh âm là tương đối ôn nhu.
Khấu Ngâm Sa nghe thấy mà muốn khóc, ai mới là thân sinh a!
"Vâng."
"Mau mau vào đây."
"Vâng."
Quách Đạm gật đầu, lại thấp giọng nói với Khấu Ngâm Sa: "Đêm nay nàng không cần mang chăn tới, chăn của ta là dành cho hai người."
Dứt lời, liền đi vào.
"Ngươi. . ."
Khấu Ngâm Sa tức giận đến toàn thân run rẩy.
Quách Đạm đi vào trong phòng của Khấu Thủ Tín, thu lại biểu lộ trên mặt, sau đó vội vã đi đến bên giường, ân cần nói: "Nhạc phụ đại nhân, ngài vừa rồi thật đúng là hù chết tiểu tế, sau này ngài đừng làm như thế nữa, đừng làm như thế nữa!"
Khấu Thủ Tín nhanh chóng ngồi dậy, xốc chăn lên, vụng trộm liếc mắt ra bên ngoài, sau đó nhỏ giọng nói: "Hiền tế cho rằng lão phu muốn như vậy sao, chỉ là lão phu biết rõ tính cách quật cường của Ngâm Sa, nếu ta không lấy cái chết bức bách, nàng há sẽ nghe theo lão phu."
Quách Đạm ra vẻ khổ sở nói: "Nhưng tiểu tế cũng không muốn nhìn thấy phu nhân thống khổ như vậy."
Khấu Thủ Tín hơi có vẻ bất mãn nói: "Hai người thành hôn đã hơn ba năm, nàng không thống khổ, nhưng lão phu bị dày vò, lão phu nằm mơ cũng muốn ôm tôn tử, nhưng hai người cứ tiếp tục sống như thế này thì lão phu đến khi nào mới có cháu để ẵm bồng, chẳng lẽ hiền tế nhẫn tâm nhìn thấy lão phu thống khổ a?"
Quách Đạm lập tức nói: "Đương nhiên là không đành lòng."
"Vậy là được rồi."
Khấu Thủ Tín nói: "Việc này lão phu nhất định sẽ ủng hộ hiền tế, nhưng hiền tế cũng phải xuất ra một chút nam tử khí khái, đừng luôn nhượng bộ nàng."
Nàng nuôi ta, ta chiều theo ý nàng, ta cảm thấy đó mới là thiên kinh địa nghĩa a! Quách Đạm ngại ngùng cười một tiếng.
Khấu Thủ Tín lại có vẻ thấp thỏm nói: "Hiền tế, những năm qua lão phu cũng không có ít lần trách cứ ngươi, trong lòng hiền tế có oán trách lão phu hay không?"
Trên đường Khấu Thủ Tín trở về thật sự rất sợ Quách Đạm ghi hận.
Quách Đạm vội nói: "Không có, không có. Ai. . . Kỳ thật tiểu tế vô cùng cảm kích nhạc phụ đại nhân, nếu đổi lại là người khác, nhìn thấy tiểu tế không hăng hái như thế, chỉ sợ đã đuổi ra khỏi cửa từ lâu, mà nhạc phụ đại nhân vẫn luôn cho tiểu tế cơ hội."
Đây cũng là lời thật lòng, Khấu Thủ Tín đối Quách Đạm thật sự xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ, nếu đổi lại là Liễu gia, đoán chừng đã bị đánh chết từ lâu.
"Hiền tế có thể nghĩ như vậy liền tốt." Khấu Thủ Tín nhẹ nhàng thở ra, lại nói: "Ngâm Sa dù sao cũng là một nữ nhân nên ở nhà giúp chồng dạy con, sau này ta thấy vẫn nên là hiền tế đến chủ trì nha hành đi."
Thật sự là ngày chó! Mục đích của ta là ăn bám, cũng không phải chủ trì nha hành a! Quách Đạm vội nói: “Việc này không thể được."
Khấu Thủ Tín kinh ngạc nói: "Vì sao không thể được? Việc này đã nói toạc ra rồi, hiền tế cần gì phải tiếp tục giả bộ nữa."
"Ây. . . Đây là vì. . . vì, ân, năng lực của tiểu tế quá mạnh."
"Năng lực mạnh là chuyện tốt a!"
"Không phải năng lực mạnh, mà là năng lực quá mạnh."
Quách Đạm thở dài, nói: "Nhạc phụ đại nhân, ngài nhìn ta vừa ra tay đã khiến phu nhân sợ hãi như vậy, suýt nữa giải trừ hôn ước với tiểu tế, mà cái gọi là đệ nhất nha hành Liễu gia cũng suýt phải đóng cửa không tiếp tục kinh doanh, đấy vẫn chỉ là tiểu tế ở bên cạnh hơi hơi phụ trợ một chút, nếu như tiểu tế đường đường chính chính chủ trì nha hành, không để ý một chút liền có thể làm thịt quan nha, lại không lưu ý, có lẽ sẽ khiến trạng nguyên cũng đều đến nha hành làm cò mồi, cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ rước họa vào thân, dù sao chúng ta chỉ là tiểu thương nhân không thể làm như thế. Phu nhân tốt lắm, năng lực của có hạn, dù giày vò như thế nào cũng không có chuyện gì, hơn nữa có tiểu tế cùng nhạc phụ đại nhân tọa trấn, nha hành sẽ không phải lo gì cả."
Khấu Thủ Tín ha ha cười nói: "Mặc dù hiền tế nói không phải không có lý, nhưng ta tin tưởng với thủ đoạn của hiền tế tuyệt đối có thể thu phóng tự nhiên. Ngâm Sa đến cùng là thê tử của hiền tế, nếu cứ luôn để nàng ở bên ngoài xuất đầu lộ diện, hiền tế cũng mất mặt, hiền tế có chỗ không biết ngoại giới vẫn thường xuyên lấy chuyện này chê cười Khấu gia chúng ta, huống hồ, hai người còn phải tranh thủ thời gian sinh hài tử, nếu Ngâm Sa vẫn như trước, ban ngày bận bịu, ban đêm cũng bận bịu thì làm sao có thời gian sinh hài tử, ta thấy vẫn nên là hiền tế đến chủ trì nha hành, việc này cứ quyết định như vậy đi."
Khấu Thủ Tín trước đó là bất đắc dĩ, nếu có biện pháp, hắn đương nhiên không muốn Khấu Ngâm Sa đến chủ trì nha hành, đây không phải chính là đang nói cho ngoại nhân Khấu gia không có nam nhân, đây cũng là lý do vì sao Quách Đạm phế như thế, hắn vẫn nguyện ý cho Quách Đạm cơ hội.
Quách Đạm thấy lão nhân này đã là con rùa ăn quả cân, quyết tâm muốn để chính mình chủ trì nha hành, không khỏi vô cùng phiền muộn, hóa ra suy nghĩ cả nửa ngày, ngài mới là nhân sinh bên thắng a!
Chuyện này không thể được.
Khấu Thủ Tín nhìn Quách Đạm swYNcnMỹ như còn đang do dự không quyết, con ngươi đục ngầu đột nhiên lắc lư, kéo tay Quách Đạm, thân thiết nói: "Hiền tế mau nói cho lão phu một chút, hai khoản giao dịch vừa rồi đến tột cùng là như thế nào? Lão phu còn chưa thấy rõ."
Quách Đạm vô ý thức nói: "Trần thúc thúc không nói a?"
"Hắn lúc ấy uống hơi nhiều, nói cũng không minh bạch lắm."
Lão già này thật là, còn nói giúp ta xử lý thỏa đáng, kết quả biến thành dạng này. Quách Đạm ngượng ngùng cười nói: "Kỳ thật tiểu tế cũng chỉ là góp chút sức mọn. . . ."
Khấu Thủ Tín vội nói: "Hiền tế góp chút sức mọn cũng đã long trời lở đất, nếu lại muốn xuất toàn lực, thì còn đến đâu."
"Ở đâu, ở đâu, kỳ thật người tiểu tế bội phục nhất là nhạc phụ đại nhân, có thể bồi dưỡng được một kỳ nữ giống như phu nhân, nếu như nàng là nam nhân, thì còn đến đâu, chỉ sợ tiểu tế cũng phải tránh sang một bên. . ."
Một trận thương nghiệp thổi phồng lẫn nhau bởi vậy kéo lên màn mở đầu. . . . .