Thành hôn ba năm, thê tử lại không xác định được giới tính của trượng phu.
Mặc dù đây chỉ là một câu nói đùa, nhưng lại ẩn chứa một tia bi thương, chỉ là một tia bi thương này là thuộc về nguyên chủ.
Khấu Ngâm Sa tự biết mình đuối lý, trong chuyện này nàng vĩnh viễn không phản bác nổi Quách Đạm, nàng cũng không tiếp tục tìm Khấu Thủ Tín, mà là tuân theo lệnh của phụ thân chuyển đến ở cùng Quách Đạm.
Khấu Ngâm Sa từ nhỏ cùng phụ thân sống nương tựa lẫn nhau, trong lòng nàng Khấu Thủ Tín quan trọng hơn tất cả, hơn nữa, nàng cũng không phải là loại nữ nhân không nói đạo lý, trong nội tâm nàng đương nhiên biết rõ, trong cuộc hôn nhân này, nàng tuyệt đối thẹn với Quách Đạm, nàng vẫn luôn cảm thấy áy náy đối với Quách Đạm, đây cũng là lý do vì sao lúc trước dù nguyên chủ có làm ra chuyện ngu xuẩn nhường nào, nàng đều yên lặng ở phía sau giúp nguyên chủ chùi đít, không có một câu phàn nàn, cũng không có một câu trách cứ, nàng cảm thấy làm như vậy sẽ khiến nội tâm nàng dễ chịu hơn một chút.
Đồng thời, nàng cũng có lỗi với Khấu Thủ Tín, nàng đương nhiên biết Khấu Thủ Tín nằm mộng cũng muốn ôm tôn tử, nhưng nàng thật sự không cách nào cùng giường chung gối với Quách Đạm, nàng cũng không biết nên làm gì mới tốt, nên chỉ luôn trì hoãn, mà lúc đó Khấu Thủ Tín cũng không có ép buộc nàng, nhưng hiện tại Khấu Thủ Tín đã nổi giận nên nàng cũng chỉ có thể tuân theo.
"Chậc chậc, một gian phòng tốt như vậy nhưng lại phải cho nàng đổi thành phòng hai người, ai. . . Thật sự là phung phí của trời a!"
Quách Đạm dựa vào cửa vừa gặm quả trám vừa nhìn Khấu Ngâm Sa chỉ huy Tích Nô và Tịch Nhi bố trí gian bên ngoài.
Khấu Ngâm Sa vẫn luôn trầm mặc không nói.
Nàng biết trong việc này nàng không chiếm lý, vì vậy giả vờ làm đà điểu, ta nghe không hiểu, cái gì ta cũng nghe không hiểu.
Quách Đạm nhìn Khấu Ngâm Sa, cười cười, khoát tay nói: "Được rồi được rồi, ta xem như sợ nàng, phòng ngủ bên trong tặng cho nàng, một nữ nhân ngủ ở gian bên ngoài cũng không biết xấu hổ."
Tịch Nhi, Tích Nô lập tức nhìn về phía Khấu Ngâm Sa.
Khấu Ngâm Sa tranh thủ thời gian liếc mắt ra hiệu với các nàng, ba nữ nhân tức chạy vào phòng ngủ bên trong thu dọn toàn bộ đồ vật của Quách Đạm ra gian ngoài, Tịch Nhi lại cần cù chỉnh lý tốt giúp Quách Đạm.
Nàng là một thương nhân, lợi ích của bản thân là trên hết nên nàng sẽ không khách sáo với Quách Đạm!
"Nữ nhân a!"
Quách Đạm cười lắc đầu, lại ra ngoài sân viện nằm xuống ghế dài nhìn bầu trời ảm đạm, nghĩ đến cuộc sống nhàn nhã đến mọc cỏ này lập tức sẽ kết thúc, bắt đầu từ ngày mai sẽ phải đi làm từ 9 giờ sáng tới 5 giờ tối mới về, trong nội tâm rất là phiền muộn, càng nghĩ càng không cam tâm, không được, ta còn phải tiếp tục tranh thủ tranh thủ, chén cơm chùa này ta còn chưa có ăn ra tư vị gì.
Về phần Khấu Ngâm Sa đã chuyển đến ở nơi này, hắn thật đúng là không suy nghĩ nhiều, thịt đã hầm trong nồi sẽ không bay mất.
Quách Đạm cũng không phải nam nhân chung thủy gì, dù sao hắn cũng từng lăn lộn ở rãnh nước bẩn ô nhiễm phố Wall, ở đó giao dịch gì cũng có thể phát sinh, chỉ cần có tiền, ngươi có thể tìm các loại nữ nhân, hay nam nhân ở bất kì nơi nào, hơn nữa số lượng không hạn.
Nhưng hắn cảm thấy bất kể như thế nào, cho dù không có tình cảm thì ít nhất cũng phải trong tình huống hai người tình nguyện, nếu không sẽ không có chút vui thú nào, hắn cũng không phải một tên biến thái.
Cho nên, quyền quyết định trong chuyện này vẫn là của Khấu Ngâm Sa, không nói đến yêu hay không yêu, với tư cách là một người đàn ông nếu được một nữ nhân xinh đẹp và có khí chất như vậy chủ động ôm ấp yêu thương, trên cơ bản sẽ không cự tuyệt.
Sau khi ăn xong cơm tới, Quách Đạm nằm ngoài sân một lát, sau đó nằm lỳ trên giường ngáy o o.
Nhưng Khấu Ngâm Sa cũng không có thoải mái như Quách Đạm, nàng mặc dù đã thành thân ba năm, nhưng đây là lần thứ nhất nàng ở cùng một phòng với nam nhân, trong lòng đương nhiên là rất thấp thỏm, một mực ở trong phòng không dám đi ra, đồng thời Tích Nô cũng luôn ở cùng nàng.
Tích Nô lặng lẽ hé cửa ra một khe nhỏ rồi nhìn ra ngoài một hồi lâu mới khép chặt cửa lại, đi vào bên giường nhỏ giọng nói: "Đại tiểu thư, cô gia giống như đã ngủ thiếp đi!"
Khấu Ngâm Sa nhẹ nhàng gật đầu.
Tích Nô lại nói: "Đại tiểu thư, người nghỉ ngơi đi, nô tỳ sẽ giúp người trông coi."
Khấu Ngâm Sa cười khổ nói: "Ta làm sao ngủ được."
Kỳ thật một màn này đã trình diễn vô số lần trong đầu nàng, bởi vì nàng cũng biết vì để Khấu gia có người kế tục, cuối cùng nàng vẫn sẽ phải đến ở đến nơi này, chỉ là nàng không ngờ rằng ngày này sẽ đột nhiên đến như thế, nàng cũng không biết làm sao.
Sáng sớm hôm sau, Quách Đạm vẫn trước sau như một dậy thật sớm chạy bộ.
Khi hắn chạy trở về, Khấu Ngâm Sa cũng đã dậy, chỉ là trông có vẻ hơi tiều tụy.
"Phu nhân tối qua ngủ không ngon sao?"
Quách Đạm hỏi.
Không phải là ngủ không ngon, mà căn bản là không ngủ.
Khấu Ngâm Sa thản nhiên nói: "Nước đã chuẩn bị tốt."
"Có thê tử lo liệu việc nhà, thật đúng là một niềm hạnh phúc a." Quách Đạm cười ha ha một tiếng, nói: "Được, ta đi tắm trước."
"Chờ một chút."
"Còn có việc gì sao?"
Khấu Ngâm Sa chần chờ một chút, nói: "Đợi lát nữa chúng ta cùng nhau đi vấn an phụ thân."
Quách Đạm ngẩn người, sau đó cười gật đầu nói: "Không có vấn đề gì, phu nhân chờ ta một lát."
Sau khi tắm rửa rồi ăn xong điểm tâm, Quách Đạm cùng Khấu Ngâm Sa ra khỏi tiểu viện.
"Hiện tại phụ thân sức khỏe không tốt, chúng ta đừng tiếp tục chọc người tức giận."
Khấu Ngâm Sa có chút cúi đầu, nhỏ giọng nói.
Quách Đạm liếc nhìn Khấu Ngâm Sa, cười nói: "Lời nói hiếu thuận như thế, làm sao phu nhân một chút lực lượng đều không có? Giống như nàng đã làm việc gì trái với lương tâm vậy"
Khấu Ngâm Sa trầm mặc không đáp.
Quách Đạm đương nhiên biết Khấu Ngâm Sa là muốn hắn làm giả khẩu cung, thấy nàng không lên tiếng, vừa cười vừa nói: "Phu nhân không giỏi việc này, đợi lát nữa phu nhân nhìn vi phu sắc mặt mà làm việc a, đảm bảo nhạc phụ đại nhân vui vẻ."
Khấu Ngâm Sa nửa tin nửa ngờ liếc nhìn Quách Đạm.
Quách Đạm cho nàng một ánh mắt yên tâm.
Vừa bước vào tiền viện, liền gặp Khấu Thủ Tín đang tản bộ trong viện.
"Nhạc phụ đại nhân."
Quách Đạm hô.
Khấu Thủ Tín vừa nhìn thấy Quách Đạm mừng rỡ cười đến miệng không khép lại được nói: "Hiền tế đến a."
Khấu Ngâm Sa cũng tiến lên phía trước, nói: "Phụ thân."
Khấu Thủ Tín chỉ nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, lại hướng Quách Đạm hỏi: "Hiền tế đêm qua ngủ ngon giấc không?"
"Tiểu tế ngủ tương đối tốt." Quách Đạm đột nhiên vươn tay ôm lấy vòng eo của Khấu Ngâm Sa, chỉ cảm thấy vòng eo yếu đuối không xương của nàng ôm thật là dễ chịu.
"A!"
Khấu Ngâm Sa thật sự không ngờ tới Quách Đạm sẽ dùng bàn tay heo của hắn đến ăn mặn, theo bản năng kinh hô một tiếng muốn thoát ra.
Quách Đạm lại càng ôm nàng chặt hơn, tùy tiện nói: "Phu nhân đừng thẹn thùng, nhạc phụ đại nhân là người từng trải sẽ không để ý."
Khấu Thủ Tín chẳng những không để ý, ngược lại còn cười đến con mắt đều không thấy đâu, con rể này của ta xem như khai khiếu, vui tươi hớn hở nói: "Hiền tế nói có lý, phu thê nên như thế, nên như thế."
Khấu Ngâm Sa chợt cảm thấy mình đã bị người thân nhất phản bội sâu sắc, lại không thể tránh thoát, cực kì khó thở, thừa dịp Khấu Thủ Tín không chú ý hung hăng giẫm cho Quách Đạm một cước.
"Ti. . ."
Quách Đạm lập tức hít vào một ngụm khí lạnh.
Khấu Thủ Tín hỏi vội: "Hiền tế làm sao vậy?"
Quách Đạm trừng mắt nhìn, nói: "Tối hôm qua. . . Tối hôm qua có lẽ, có lẽ tiểu tế bị đau thắt lưng."
"Đau thắt lưng?"
Khấu Thủ Tín ngẩn người, ồ một tiếng thật dài, nói: "Hiền tế vẫn nên chú ý sức khỏe, không nên quá mức vất vả, dù sao hai người đều còn trẻ, thời gian còn dài vô cùng."
"Nhạc phụ dạy bảo, tiểu tế sẽ khắc trong tâm khảm." Quách Đạm gật đầu nói.
Khấu Ngâm Sa dù sao cũng chưa trải qua việc đời, tại trước mặt hai lão tài xế này còn hơi non một chút, nghe thấy cũng không hiểu lắm, nhưng hai gò má lại đỏ ửng, dù sao nàng còn chưa bao giờ bị nam nhân ôm như vậy, hận Quách Đạm đến nghiến răng nghiến lợi, đây tuyệt đối là lợi dụng lúc nhân gia gặp khó khăn a!
Quách Đạm không hề thấy có gì không ổn, đôi mắt bỗng nhiên chuyển động, cười ha hả nói: "Nhạc phụ đại nhân, có chuyện tiểu tế muốn thương lượng cùng ngài một chút, hôm qua tiểu tế đã trao đổi cùng phu nhân, chúng ta đều cảm thấy vẫn là để phu nhân chủ trì nha hành thì tốt hơn. Phu nhân, nàng nói có đúng không?"
Khấu Ngâm Sa thoáng sững sờ, nghĩ thầm, chẳng lẽ hắn thật sự muốn ta nuôi hắn, thế nhưng. . . Thế nhưng dựa vào cái gì nha? Nàng càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, mang theo hận ý nói: "Phu quân nhớ lầm rồi, ta nói ta chính là một nữ nhân nên khi chủ trì nha hành có rất nhiều bất tiện, vẫn là phu quân đến chủ trì thì tốt hơn."
Quách Đạm trợn to hai mắt nhìn Khấu Ngâm Sa.
Khấu Ngâm Sa thấy thần sắc của hắn như vậy, trong nội tâm cảm thấy một trận không hiểu thống khoái.
Khấu Thủ Tín tán dương gật đầu nói: "Xem ra đêm qua hai người đã câu thông rất tốt, nếu Ngâm Sa cũng ủng hộ, hiền tế đừng từ chối nữa, sau này nha hành đều do hiền tế chủ trì."
"Việc này. . . ."
Quách Đạm khóc không ra nước mắt, hắn vốn muốn ám chỉ với Khấu Thủ Tín rằng Khấu Ngâm Sa đem việc chủ trì nha hành làm điều kiện để sinh hài tử, nếu không cho nàng chủ trì nha hành thì nàng sẽ không sinh hài tử, dù sao việc sinh hài tử càng quan trọng hơn đối với Khấu Thủ Tín, làm sao biết Khấu Ngâm Sa vậy mà một kích quay giáo biến chuyện này thành bàn sắt.
"Tốt tốt, việc này cứ quyết định như vậy đi, hiền tế mau mau đi thôi." Khấu Thủ Tín cười ha ha, lại nói: "Bên phía nha hành hiền tế yên tâm, ta đã dặn dò Khấu Nghĩa."
"Nha."
Quách Đạm nghẹn ngào lên tiếng.
Khấu Ngâm Sa nhân cơ hội này, vội vàng tránh thoát, sau đó đỡ lấy Khấu Thủ Tín, nói: "Phụ thân, nữ nhi đến dìu người."
Quách Đạm thoáng trừng Khấu Ngâm Sa một cái, thật sự là đáng ghét, nhưng nhìn thấy hai cha con này có cùng chung mối thù, biết mình đã vô lực vãn hồi, nói: "Vậy. . . Vậy nhạc phụ đại nhân, phu nhân, tiểu tế. . . Tiểu tế đi trước."
"Đi thôi, đi thôi."
Khấu Thủ Tín cười ha hả nói.
Quách Đạm thở dài một tiếng, khóe mắt hiện ra lệ quang, sau đó liền quay người khập khiễng đi hướng đại môn, nhìn hắn đâu giống như đi làm mà trông giống như, giống như trên đường đi ra pháp trường.
Khấu Thủ Tín rất là vui mừng gật gật đầu, một màn này hắn mong ước đã lâu giờ đã trở thành sự thật, đợi sau khi Quách Đạm ra khỏi đại môn, hắn đột nhiên xoay đầu lại, hướng Khấu Ngâm Sa trách cứ: "Nữ nhi, con khi nào thay đổi dã man như vậy, con nhìn xem, nhân gia đều bị con giẫm què."
Gương mặt xinh đẹp của Khấu Ngâm Sa lập tức đỏ bừng.
. . .
Quách Đạm khập khiễng ra khỏi đại môn cũng không còn cảm giác đau chân, bởi tâm hắn càng đau hơn, ngửa mặt nhìn trời, than khổ một tiếng, "Ta thật đúng là tự gây nghiệt a!"