Chương 80: [Dịch] Nhận Thầu Đại Minh

Thiên cổ đệ nhất kỳ văn

Phiên bản dịch 10437 chữ

Khấu Ngâm Sa đương nhiên khinh thường ở ngoài cửa nghe lén, nàng chỉ ở bên ngoài đứng một lúc liền đi nha hành, bởi vì lúc này nàng cảm thấy tại trong trạch viện này, nàng ngược lại đã trở thành một ngoại nhân, chuyện này làm nàng rất thương tâm, chỉ có ở tại nha hành, nàng còn có thể cảm giác mình là chủ nhân.

Nhưng nàng còn chưa biết, cuộc sống dạng này cũng không còn nhiều lắm.

Nha hành tân chủ nhân sắp đến đảm nhiệm.

Nhưng nàng cũng không biết trân quý khoảng thời gian cuối cùng này, mà vẫn còn đang một mực tự hỏi, kỳ thật phụ thân nói cũng không hoàn toàn sai, Khấu gia cùng Trần gia cũng không có gì khác nhau, đều là phổ thông thương hộ, nếu sau lưng Quách Đạm cất giấu âm mưu thì tội gì phải tuyển Khấu gia, nếu như ta đoán sai, vậy hắn vì sao lại cam nguyện ở Khấu gia giả ngây giả dại. . . .

Chuyện này làm nàng trăm mối không có cách giải.

Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng đây chẳng qua là do hành vi cá nhân của Quách Đạm khiến người khác khó có thể lý giải được, mà không phải phía sau cất giấu cái gì đại âm mưu.

Trong lúc bất tri bất giác, một canh giờ đã trôi qua, nàng đột nhiên có chút nhíu mày, tự lẩm bẩm: "Cho dù như thế nào, ta tuyệt đối sẽ không đáp ứng. . . . ."

Nói xong, nàng liền đứng dậy, từ cửa sau ra ngoài nha hành, đi về đến trạch viện.

Vừa mới vào tới đại môn liền thấy hai hạ nhân đang khiêng một chiếc rương lớn đi qua tiền viện.

Khấu Ngâm Sa lúc đầu chỉ là liếc mắt, không có để ý, nhưng đột nhiên nàng chăm chú nhìn lại hòm gỗ bởi trông nó có chút quen mắt, một lát sau, nàng mới phản ứng lại, đây không phải chính là hòm gỗ trong phòng của nàng sao, vội vàng tiến lên: "Dừng lại."

"Đại tiểu thư."

Hai hạ nhân lập tức ngừng lại.

Khấu Ngâm Sa tiến lên chất vấn: "Hòm gỗ này là từ đâu ra?"

Một hạ nhân đáp: "Hồi Đại tiểu thư, hòm gỗ này được khiêng ra từ phòng của Đại tiểu thư."

Khấu Ngâm Sa nghe xong cực kì tức giận, làm sao chỉ trong chốc lát cái nhà này đã không còn thuộc về nàng, lạnh giọng hỏi: "Là ai để các ngươi làm như thế?"

"Là lão gia phân phó chúng ta làm như vậy. Lão gia nói phòng của Đại tiểu thư đã rất cũ kỹ, muốn sửa chữa lại, vì vậy phân phó khiêng mọi đồ vật của Đại tiểu thư sang viện của cô gia."

Khấu Ngâm Sa nghe xong, biết rõ lúc này Khấu Thủ Tín là muốn làm thật, tuyệt đối không chỉ nói một chút mà thôi, nàng nhanh chóng đi tìm Khấu Thủ Tín.

"Đại tiểu thư, thật sự xin lỗi, lão gia đang nghỉ ngơi."

Lão bộc ngăn lại Khấu Ngâm Sa trước cửa phòng của Khấu Thủ Tín.

Khấu Ngâm Sa nói: "Vậy ta sẽ chờ ở đây đến khi phụ thân tỉnh lại."

Lão bộc lúng túng hai lần, thở dài nói: "Đại tiểu thư, kỳ thật lão gia cũng không dễ dàng, lão gia bây giờ đã lớn tuổi như vậy, nguyện vọng duy nhất chính là có thể sớm ngày ôm tôn tử, nếu Khấu gia tuyệt hậu, lão gia sẽ không còn mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông, lão gia đã hiểu cho Đại tiểu thư ba năm, hi vọng rằng Đại tiểu thư cũng có thể thông cảm cho lão gia một lần."

Lời này hoàn toàn là sự thật, Khấu Thủ Tín đã muốn ôm tôn tử từ lâu, nằm mơ cũng muốn, chỉ là vì trước đó Quách Đạm quá phế, chính Khấu Thủ Tín còn chướng mắt Quách Đạm, nên đương nhiên không có ý bức bách Khấu Ngâm Sa chung phòng cùng Quách Đạm, hơn nữa lúc ấy nha hành cũng không thể thiếu Khấu Ngâm Sa, Khấu Ngâm Sa lại là người rất có chủ kiến, trong lòng Khấu Thủ Tín hoặc nhiều hoặc ít cũng có kiêng kị.

Nhưng tình huống bây giờ đã hoàn toàn khác biệt, Khấu Thủ Tín chỉ cảm thấy bản thân đã nhặt được một cái đại tiện nghi, ở trên đường trở về hắn tự cười lớn mấy phen, càng nghĩ càng cảm thấy Quách Đạm chính là hiền tế mà hắn tha thiết ước mơ.

Đã yêu nữ nhi của hắn, lại còn có bản lĩnh lớn, dáng dấp cũng tuấn tú lịch sự.

Không nên chính là yêu quá sâu, cho nên Khấu Thủ Tín quyết không thể tha thứ cho Khấu Ngâm Sa tiếp tục tùy hứng, nhất định phải để Khấu Ngâm Sa cùng ở chung với Quách Đạm.

Kỳ thật khi Khấu Thủ Tín biết "Chân tướng", hắn còn cảm thấy cực kỳ có lỗi với Quách Đạm phụ thân, trong lòng tất cả là áy náy, vì vậy lúc này mới quyết định Khấu Ngâm Sa nhất định phải ngủ cùng Quách Đạm.

Hắn trực tiếp phân phó hạ nhân dọn dẹp khuê phòng của Khấu Ngâm Sa, đồng thời còn ra lệnh sau này nếu không có mệnh lệnh của hắn, cho dù là cái chổi ở tiền viện cũng không cho phép cầm tới hậu viện, về phần nha hành, càng thêm không có bất kì quan hệ gì với Khấu Ngâm Sa.

Sau khi nghe xong những lời của lão bộc, Khấu Ngâm Sa không còn hiện ra vẻ phẫn nộ, một lát sau, nàng nhẹ nhàng thở dài, thần sắc ảm đạm nói: "Ta đã biết, ngươi chuyển lời cho phụ thân, ta sẽ tuân theo phân phó của phụ thân."

Nói xong, nàng nhẹ nhàng gật đầu quay người rời khỏi nơi này.

Ra khỏi hậu đường, nàng đứng ở hành lang do dự một hồi lâu, đột nhiên nhắm mắt than nhẹ một tiếng rồi đi về hướng tiểu viện của Quách Đạm.

Bước vào tiểu viện, chỉ thấy Quách Đạm tên kia hai tay đang để trần, ngồi trên ghế rót rượu uống từng ngụm từng ngụm, phảng phất như là đang mượn rượu tiêu sầu, nhìn thấy nàng tới còn phồng lên hai mắt trừng nàng.

Cái trừng mắt này khiến Khấu Ngâm Sa cảm thấy vô cùng uất ức, trong lòng tất cả là ủy khuất, bây giờ ngươi là người thắng cuộc, người nên mượn rượu tiêu sầu hẳn là ta mới đúng! Không khỏi là thẹn quá hoá giận nói: "Ngươi trừng ta làm gì?"

Quách Đạm tức giận không kiềm chế được nói: "Bây giờ nàng hài lòng chưa, mọi chuyện vốn đang rất tốt, nàng chủ trì nha hành, ta ở nhà ăn cơm chùa, a không, ăn không ngồi rồi, hai ta đều hưởng thụ những gì mình muốn, vui vẻ hòa thuận, bây giờ thì hay rồi, nhạc phụ đại nhân để ta đi chủ trì nha hành, để nàng ở nhà ăn không ngồi rồi, trừ nhạc phụ đại nhân, chúng ta ai cũng không vui vẻ, sao nàng phải khổ vậy chứ?"

Vừa rồi Khấu Thủ Tín cùng hắn nói nhăng nói cuội, đợi đến lúc hắn phản ứng lại, Khấu Thủ Tín lại muốn đi nghỉ ngơi, hắn cứ mơ mơ màng màng như vậy trở thành người chủ trì nha hành, cứ nghĩ đến chuyện này là trong lòng lại thấy phiền muộn, thần tượng này đã hung ác lên, ngay cả người hâm mộ mình cũng không buông tha.

Khấu Ngâm Sa kích động nói: "Là ngươi nói chuyện này cho phụ thân."

Thật đúng là như vậy a, ta đây là mua dây buộc mình a. Quách Đạm thực tế lúng túng nhưng lại trừng mắt nhìn, nói: "Đó. . . Đó cũng là vì nàng muốn đuổi ta ra khỏi cửa trước, ta chỉ là tự vệ mà thôi, nếu như nàng không làm như vậy, ta cũng sẽ không mời nhạc phụ đại nhân trở về."

Nói đến đây, hắn khoát khoát tay, nói: "Bây giờ ván đã đóng thuyền, nói nhiều cũng vô ích. Ta có một kế, có thể vãn hồi hết thảy mọi chuyện, chính là nàng tranh thủ thời gian cùng ta sinh hài tử, hoàn thành nhiệm vụ, dỗ nhạc phụ đại nhân vui vẻ để lão nhân gia đem nha hành trả lại cho nàng, đến lúc đó nàng tiếp tục chủ trì nha hành, ta thì tiếp tục ở nhà ăn không ngồi rồi, nhạc phụ đại nhân thì chuyên môn mang hài tử, chúng ta lại có thể hưởng thụ những gì mình muốn, vui vẻ hòa thuận."

"Ngươi. . . . . Ngươi nằm mơ đi." Lúc nói lời này, Khấu Ngâm Sa có vẻ có chút không đủ niềm tin.

"Nhân sinh nếu không có mộng tưởng thì cùng cá ướp muối có gì khác nhau?"

Quách Đạm hai tay giương lên, lại nói: "Hơn nữa nàng ngẫm lại xem, không quản nàng có thừa nhận hay không, chúng ta đã là phu thê, mà nhạc phụ đại nhân cũng chỉ có một nữ nhi là nàng, chẳng lẽ nàng nhẫn tâm nhìn Khấu gia tuyệt hậu a? Cho dù nàng không muốn thì ta cũng là đối tượng duy nhất cuả nàng, không quản nàng có nguyện ý hay không, chúng ta nhất định phải sinh hài tử, a, nếu như đứa đầu tiên là nữ nhi, vậy liền không xong, chúng ta còn phải tiếp tục sinh hài tử, đã như vậy sinh muộn không bằng sinh sớm, đêm nay chúng ta có thể bắt đầu sinh hài tử, dù sao niên kỷ của chúng ta cũng không nhỏ."

"Ngươi. . . ."

Khấu Ngâm Sa không khỏi vừa thẹn vừa giận, nhưng. . . . . Nhưng những lời của Quách Đạm đều đúng nha, nếu không phải như vậy, nàng há sẽ tới đây, vì vậy nói: "Ngươi đừng đánh trống lảng, mấy lời hoang ngôn của ngươi gạt được phụ thân, nhưng không gạt được ta."

Quách Đạm thở dài: "Ta cũng không muốn lừa gạt nhạc phụ đại nhân, nhưng ta cũng không thể nói, lý do ta giả ngây giả dại chỉ là vì muốn nàng nuôi ta, nhạc phụ đại nhân chắc chắn sẽ không tin tưởng, hơn nữa, nô gia cũng muốn mặt mũi."

Khấu Ngâm Sa kích động nói: "Nô gia. . . ." Lời vừa ra khỏi miệng, nàng lập tức ý thức không thích hợp, xì đến một tiếng: "Ngươi sĩ diện như vậy mà còn nói chắc như đinh đóng cột muốn ta nuôi ngươi?"

Quách Đạm một mặt ủy khuất nói: "Ta vốn không muốn nói, đây chính là bí mật của ta, là nàng ép buộc nhân gia nói, nhân gia bất đắc dĩ mới nói cho nàng."

Khấu Ngâm Sa chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, từ trước đến nay nàng vẫn luôn tỉnh táo cũng bắt đầu không rõ đến cùng ai đúng ai sai, nói: "Quách Đạm, chúng ta tạm thời không nói việc này, ta chỉ muốn ngươi nói một câu rõ ràng, ngươi thật sự chỉ là hi vọng ta nuôi ngươi?"

Quách Đạm giống như không có nghe thấy.

Khấu Ngâm Sa nói: "Ngươi vì sao không đáp?"

Quách Đạm trừng to mắt nói: "Ta đã nói chí hướng của ta là ở rể, mà nàng ngay cả một tiếng phu quân cũng không gọi, nàng đây là muốn giết người tru tâm a, vậy ta vì sao còn muốn trả lời nàng."

"Ngươi. . . Phu quân."

Khấu Ngâm Sa đã gọi Quách Đạm là phu quân nhiều năm như vậy, nên cũng không quan tâm gọi nhiều thêm một tiếng, nàng bây giờ chỉ muốn rõ ràng việc này.

"Mặc dù không có tình cảm, nhưng ta cũng có thể tạm chấp nhận." Quách Đạm ghét bỏ liếc mắt nhìn nàng, sau đó nghiêm túc nói: "Phu nhân, ta thề với nàng, nếu lời ấy của ta có nửa điểm giả dối thì ta sẽ bị ngũ lôi oanh đỉnh, chết không yên lành, như vậy nàng đã tin chưa."

Khấu Ngâm Sa bây giờ thật đúng là có chút tin tưởng, nhưng nàng càng cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, làm sao nàng lại gặp phải một tên biến thái như thế, hỏi: "Ngươi đến cùng có phải nam nhân hay không?"

Quách Đạm liền nổi giận, nói: "Phu nhân, nàng cũng thật sự là không nói đạo lý, ta ngay ở chỗ này, tùy thời chờ nàng đến thử, nàng lại không tới thử, không thử thì cũng thôi đi, ta cũng không có cưỡng cầu nàng tới thử, nàng vì sao còn muốn dùng ác ngôn hãm hại ta, thật sự là khinh người quá đáng."

Khấu Ngâm Sa kinh ngạc nói: "Thử cái gì?"

Quách Đạm nói: "Thử ta có phải nam nhân hay không!"

Khấu Ngâm Sa sững sờ nửa ngày, đột nhiên hai gò má đỏ bừng, hung hăng giậm chân một cái, "Ngươi. . . Ngươi thật sự là hạ lưu vô sỉ."

Ai u! Thật sự là càng ngày càng có mùi vị nữ nhân. Quách Đạm khoát tay một cái nói: "Nói đến hạ lưu, ta thực sự còn không dám nhận, ta chẳng qua là cảm thấy vô cùng đau xót, thành thân ba năm, vậy mà thê tử không biết giới tính của trượng phu, ai. . . Đây đúng là thiên cổ đệ nhất kỳ văn a."

Bạn đang đọc [Dịch] Nhận Thầu Đại Minh của Nam Hi Bắc Khánh

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    37

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!