"Ai. . . Quách Đạm đến cùng chỉ là một tiểu thương nhân, loại chuyện này hắn vẫn là không giúp được cái gì."
Sau khi Quách Đạm rời đi, Từ Mậu có vẻ tiếc nuối nói.
Quách Đạm nói hồi lâu cũng giống như không nói gì, cũng không có biện pháp giải quyết nào.
Từ Mộng Dương lại cười nói: "Vậy cũng không nhất định."
Từ Mậu hiếu kỳ nói: "Lão gia, sao ngài lại nói vậy?"
Từ Mộng Dương ha ha nói: "Quách Đạm nói rất đúng, cho người cá không bằng dạy người câu cá, cho dù lần này lão phu có thể tránh được, vậy còn lần sau thì sao? Lần sau nữa? Chỉ cần trong ngân khố của Thái Bộc tự còn có bạc, bệ hạ nhất định sẽ không bỏ qua cho ta, đã như vậy, lão phu sao không đề cử một nhân tài có khả năng kiếm tiền cho bệ hạ, như vậy bệ hạ sẽ không còn nhìn chằm chằm Thái Bộc tự."
Từ Mậu kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ lão gia dự định tiến cử Quách Đạm cho bệ hạ?"
Từ Mộng Dương gật gật đầu.
Từ Mậu rầu rĩ nói: "Thế nhưng Quách Đạm chỉ là một tiểu đồng sinh, ngay đến tú tài cũng thi không đậu. . . . ."
Từ Mộng Dương cười ha hả nói: "Bên cạnh bệ hạ còn thiếu tiến sĩ a, thế nhưng những vị tiến sĩ kia ai có thể giúp bệ hạ kiếm tiền, bây giờ bên cạnh bệ hạ chỉ thiếu duy nhất nhân tài biết kiếm tiền như Quách Đạm."
Từ Mậu cảm thấy chủ ý này của Từ Mộng Dương có chút lớn mật, địa vị của thương nhân ở Minh Triều là vô cùng thấp kém, tiến cử thương nhân cho bệ hạ, việc này có được không?
Nhưng Từ Mộng Dương không quản được nhiều như vậy, bởi vì hắn bây giờ cũng không có biện pháp nào, đột nhiên hỏi: "Phượng Nhi trở về khi nào?"
Từ Mậu sửng sốt một chút, vội nói: "Tiểu nhân cũng không rõ lắm, chắc là vừa về không lâu."
Từ Mộng Dương thở dài, nói: "Ngươi đi điều tra xem hiện tại nàng đang ở đâu?"
"Vâng."
. . .
"Quách Đạm."
Thời điểm Quách Đạm vừa ra đến cửa phủ, chuẩn bị lên xe ngựa, đột nhiên nghe thấy một tiếng gào thét đầy phẫn nộ, quay đầu nhìn lại thì thấy Từ Kế Vinh từ trên xe ngựa nhảy xuống, nổi giận đùng đùng chạy về phía hắn.
Hắn đều không có gọi "Đạm Đạm", nên có thể thấy được tên này đã tiến vào trạng thái bùng nổ.'
Quả nhiên, Từ Kế Vinh xông lên, hai tay lập tức nắm chặt cổ áo Quách Đạm, cả giận nói: "Đến cùng ngươi đã làm gì cô cô ta?"
Từ Kế Vinh vừa nhắc đến chuyện này, Quách Đạm một bụng hỏa cũng trào lên, cũng không nghĩ được nhiều nữa, hai tay nắm chặt cổ áo Từ Kế Vinh, giận dữ thét lên: "Chuyện này còn không phải tại ngươi, nếu không phải ngươi năm lần bảy lượt phái người đến chơi ta, ta há sẽ hiểu lầm cô cô ngươi cũng là người do ngươi phái tới, đây hết thảy đều do ngươi gây ra."
Từ Kế Vinh chỉ cảm thấy mình vô cùng oan uổng, nói: "Ta đâu có năm lần bảy lượt, rõ ràng chỉ có hai lần, ngươi tưởng ta không biết điếm a, hơn nữa chính ngươi gạt ta trước, ngươi rõ ràng là đang uống rượu, vậy mà nói đang bận."
Ngớ ngẩn, đây chỉ là một từ dùng để hình dung a! Quách Đạm lập tức bị gia hỏa này chọc cười cho vui vẻ, buông cổ áo của Từ Kế Vinh ra, rồi ngăn lại tay hắn, nói: "Được rồi được rồi bỏ tay ra, bất kể như thế nào, bây giờ việc này đã được giải quyết."
"Giải quyết?"
Từ Kế Vinh trừng mắt nhìn Quách Đạm, hiếu kỳ nói: "Ngươi giải quyết thế nào? Ta bây giờ còn không biết cô cô ta đang ở đâu?"
"Nếu không thì ngươi cho rằng ta tới đây làm gì." Quách Đạm trợn trắng mắt, nói: "Ta đã giải thích với Bá gia, Bá gia nói sẽ giúp ta năn nỉ một chút."
Từ Kế Vinh tức giận nói: "Việc này ngươi tìm gia gia ta thì giải quyết được gì."
Quách Đạm buồn bực nói: "Cô cô ngươi không phải nữ nhi của gia gia ngươi à?"
"Đương nhiên là."
"Vậy được rồi, chẳng lẽ cô cô ngươi không nghe lời gia gia ngươi nói."
"Từ rất lâu trước đây cô cô ta đã rời nhà, cũng rất nhiều năm không gặp mặt gia gia ta." Từ Kế Vinh rũ mắt cúi đầu, buồn bực nói.
"Cái gì?"
Quách Đạm kinh hô một tiếng, nói: "Cô cô ngươi không ở trong phủ sao?"
Từ Kế Vinh gật gật đầu.
Vậy ta chẳng phải là toi công bận rộn một trận, nha nha nha, cái lão hồ ly này, thật sự là hèn hạ vô sỉ. Quách Đạm hung hăng mắng thầm trong lòng. Nhưng nghĩ lại, ta giống như cũng chưa hỗ trợ được cái gì, nên cũng không thua thiệt cái gì, đến lúc đó ta sẽ không để ý tới hắn.
"Những chuyện này trước hết đừng nói nữa." Từ Kế Vinh phất phất tay, lại hỏi: "Ngươi đến cùng đã làm gì, khiến cô cô ta tức giận như thế?"
Những lời kia của ta, nàng có nói ra ngoài hay không, không phải là chuyện mà ta có thể quyết định. Quách Đạm mặt không đổi sắc nói: "Ta không có làm cái gì, ta tưởng nàng là người ngươi phái tới để chơi ta, vì vậy trong lúc nói chuyện có mạo phạm vài câu mà thôi."
"Thật sao?"
Từ Kế Vinh hoài nghi nhìn Quách Đạm, nói: "Ngươi không có động thủ động cước chứ?"
Quách Đạm lập tức nói: "Ngươi sao có thể nghĩ như vậy, Quách Đạm ta là hạng người đó ư?" Nhưng trong lòng lại cực kì hoảng, may mắn ngươi đến kịp, bằng không, thật đúng là có khả năng sẽ động thủ một chút.
Từ Kế Vinh khẽ nói: "Năm đó cô cô ta chính là kinh thành đệ nhất mỹ nhân, rất nhiều người muốn cưới cô cô ta, một thân thủ đoạn này của ta chính là vì bảo hộ cô cô ta mà luyện ra được."
Đúng thế, thanh lâu ca kỹ làm sao có thể có khí chất như thế, lúc ấy ta thật sự là bị ma quỷ ám ảnh. Quách Đạm trong lòng hối hận vạn phần, nói: "Cô cô ngươi xác thực xứng với danh hào này, đáng tiếc ta yêu tha thiết thê tử của ta, ta đối với cô cô ngươi không có một chút suy nghĩ nào. Đúng, vì sao cô cô ngươi không ở phủ thượng?"
Từ Kế Vinh thở dài: "Ta cũng không rõ lắm, lúc ta còn rất nhỏ, cô cô đã rời nhà đi, ta hỏi gia gia, gia gia cũng không nói cho ta."
Xem ra quan hệ cha con bọn hắn cũng không phải rất tốt, hơn nữa cô cô hắn hình như đã xuất gia thành đạo, nói cách khác liền phu gia cũng không có, đã như vậy, cũng không có cái gì đáng để ta phải sợ. Quách Đạm trong lòng âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Từ Kế Vinh lại nói: "Ngươi nhất định phải đi xin lỗi cô cô ta."
"Nói. . . Xin lỗi? Việc này. . . ."
Quách Đạm có vẻ hơi lo nghĩ.
Từ Kế Vinh lại nói: "Chẳng những xin lỗi, còn phải nói cho cô cô ta, việc này không hề có một chút quan hệ nào với ta."
Lau! Lý do thoái thác duy nhất của ta chính là ngươi, nếu không có quan hệ với ngươi, vậy ta còn đi xin lỗi cái rắm. Quách Đạm gượng cười hai tiếng, nói: "Nhất định, chuyện này đương nhiên phải xin lỗi , được, đến lúc đó tìm được cô cô ngươi, ta nhất định tự mình đi xin lỗi cô cô ngươi."
Từ Kế Vinh nghiêm mặt nói: "Ngươi nhất định phải thật sự xin lỗi cô cô ta."
"Thật."
Quách Đạm nói: "Đại trượng phu có lỗi thì phải trừng trị, bị đánh thì phải đứng thẳng."
Từ Kế Vinh kinh ngạc nói: "Bị đánh không phải là nên chạy trốn a?"
Đúng như câu nói này của ngươi, nếu ta mẹ nó gặp lại cô cô ngươi thì phải trốn xa chừng nào tốt chừng đấy. Quách Đạm ha ha nói: "Sao cũng được, ta đi về trước, nếu để cho phu nhân ta biết ta đào ngũ, về nhà sẽ phải quỳ trên ván giặt đồ."
Từ Kế Vinh kinh ngạc nói: "Phu nhân ngươi tàn nhẫn như thế, gia gia ta cũng chỉ phạt ta quỳ xuống sàn mà thôi."
"Giờ ngươi đã biết, ta đi trước."
"Uy, ngươi có thể nhớ kỹ phải xin lỗi cô cô ta."
"Nhớ kỹ, nhớ kỹ."
Trong lúc nói chuyên, Quách Đạm đã lên xe ngựa, nghênh ngang rời đi.
. . .
Khấu Ngâm Sa cũng đâu có can đảm phạt Quách Đạm quỳ trên ván giặt đồ, ngược lại còn dâng lên một chén trà hương khí hợp lòng người.
Quách Đạm tiếp nhận chén trà, ngẩng đầu nhìn đại thụ trên đầu, nghĩ đến lúc trước đây chính là địa phương mọc cỏ của chính mình, nhưng hôm nay lại bị nữ nhân này chiếm lấy, nơi này thay đổi đến mức hắn còn nhận không ra, trong nội tâm không khỏi dâng lên một trận khó chịu, uống một hơi cạn sạch chén trà trong tay, lại tức giận quăng chén trà xuống bàn.
Khấu Ngâm Sa lại châm thêm trà cho Quách Đạm, chậm rãi nói: "Uống trà chú trọng chính là lòng yên tĩnh, phu quân uống kiểu này sẽ không phẩm ra tư vị trong đó."
Quách Đạm liếc nhìn nàng một cái, con ngươi xuay vòng, ha ha nói: "Phu nhân, loại cuộc sống như thế này cũng không thích hợp với nàng, với bản lĩnh và khí chất này của nàng, ngồi ở đây thật sự là đang sống uổng tuổi tác, cho dù chúng ta giận nhau nhưng cũng không cần thiết phải tổn thương lẫn nhau a, hơn nữa còn tổn thương lợi hại như vậy, ta biết, nàng rất thích làm việc tại nha hành, mà ta thì thích nằm ở nơi này, chúng ta vẫn nên đổi lại thì hơn."
Khấu Ngâm Sa lại cười nói: "Nếu nói về bản lĩnh, ta còn kém xa phu quân, nhưng ta rất hiếu kì, một thân bản lĩnh của phu quân là học được từ đâu?"
Nàng rất rõ ràng gia thế của Quách Đạm, phụ thân là tú tài sẽ không có khả năng dạy hắn buôn bán.
Quách Đạm biết nàng khẳng định sẽ hỏi, nên đã sớm nghĩ kỹ lý do, nói: "Là một người Phất Lãng Cơ dạy ta."
Người Phất Lãng Cơ chính là xưng hô người cổ đại gọi người Bồ Đào Nha.
Khấu Ngâm Sa thoáng gật đầu, tin tưởng mấy phần, bằng không thì cũng không có cách nào giải thích, nói: "Nếu phu quân đã học được một thân bản lĩnh như thế, vì sao lại cất giấu không cần? Ta ngồi ở chỗ này là đang sống uổng tuổi tác, chẳng lẽ phu quân không phải sao?"
"Ta biết nàng luôn thắc mắc ở điểm này." Quách Đạm cười khổ lắc đầu, đột nhiên thở dài một tiếng: "Kỳ thật một thân bản lĩnh này của ta, ở đây có thể gọi là bản lĩnh tự sát."
Khấu Ngâm Sa kinh ngạc nói: "Bản lĩnh tự sát?"
Quách Đạm gật đầu nói: "Nếu như ta buôn bán một cách nghiêm túc, vậy ta có thể làm đến phú khả địch quốc, nhưng phu nhân cho rằng ta có thể đi đến một bước kia sao? Chỉ sợ vừa phóng ra bước đầu tiên, đã bị chém đầu, đây không phải bản lĩnh tự sát thì là gì."
Khấu Ngâm Sa có chút nhíu mày, nàng đương nhiên hiểu ý của Quách Đạm, nhưng nàng lại không nghĩ như thế, bởi vì nàng cho rằng cho mình cố gắng và phấn đấu đến đâu cũng không có khả năng vượt qua quan nha, bởi vì quan nha khẳng định mạnh hơn bọn họ rất nhiều, hơn nữa lại có tiền vốn hùng hậu.
Quách Đạm lại tiếp tục nói: "Kỳ thật tư nha nếu phát triển đến quy mô như Liễu gia cũng đã là cực hạn, hiện tại nhưng thương vụ giao dịch số lượng lớn, a, chính là lá trà, ngựa, lương thực, tơ lụa, đồ sứ, cơ hồ đều bị quan nha lũng đoạn, chúng ta chỉ có thể lén lút từ đó tiện tay một chút, nhưng việc này không có bao nhiêu ý nghĩa, bởi vì bây giờ tiền ta kiếm được cũng đủ cho bản thân sinh hoạt, nhiều tiền hơn một chút thì có thể thay đổi gì đâu? Trên bản chất cũng không hề khác gì nhau. Nhưng nếu nghĩ muốn nhiều hơn nữa, vậy coi như nguy hiểm."
Đây rốt cuộc không phải thời đại của các nhà tư bản, nếu như chơi các loại tư bản sáo lộ ở đây thì chính là đang tìm đến cái chết, hắn vốn đã đánh mất ý chí chiến đấu, mà thời đại này cũng không thể kích thích ý chí chiến đấu của hắn.
Khấu Ngâm Sa nghe xong, nội tâm dâng lên một trận chua xót, bản thân nàng cố gắng nhiều năm như vậy vì ước muốn Khấu gia trở thành đệ nhất nha hành, nhưng chuyện này ở trong mắt Quách Đạm giống như là hạ bút thành văn, hắn còn phải thu lại tránh để cho bước chân của mình quá lớn, hơn nữa hắn hình như thật sự là có bản lĩnh này, vậy những cố gắng của nàng đến cùng có ý nghĩa gì, nghĩ tới đây, thần sắc nàng không khỏi ảm đạm, yếu ớt nói: "Ta hiểu được."
Quách Đạm nhanh chóng thừa dịp rèn sắt khi còn nóng nói: "Phu nhân, chúng ta vẫn nên đổi lại, nàng nuôi ta, ta ở phía sau bảo hộ lấy nàng, đối với nàng, đối với ta, đối với Khấu gia đều là lựa chọn tốt nhất."
"Tạm thời ta muốn nghỉ ngơi một thời gian, sau này rồi nói sau." Khấu Ngâm Sa nhẹ nhàng lắc đầu, vào giờ phút này nàng cũng cảm thấy tẻ nhạt vô vị, liền còn không bằng ngồi ở đây uống trà.
Có hi vọng! Chí ít nàng không cự tuyệt. Quách Đạm hoàn toàn không ngờ tới mấy câu nói vừa rồi của hắn đã làm Khấu Ngâm Sa tổn thương sâu sắc, đột nhiên hắn giống như nhớ tới cái gì, hỏi: "Đúng rồi, nàng có biết cô cô của tiểu Bá gia?"
Khấu Ngâm Sa hơi sững sờ, rồi lập tức lắc đầu nói: "Không biết."
Không biết? Vậy chuyện này thật sự là kỳ quái, chẳng lẽ Từ cô cô vốn chính là tới tìm ta? Quách Đạm nghĩ nếu cô cô của Từ Kế Vinh không phải do Từ Kế Vinh phái tới, mà lúc đó Từ cô cô lại chỉ đích danh muốn tìm người chủ trì nha hành, nên hắn đoán rằng có lẽ là nàng đến tìm Khấu Ngâm Sa.
Khấu Ngâm Sa lại hỏi: "Phu quân vì sao hỏi như vậy?"
Quách Đạm ồ một tiếng: "Ta chỉ tùy tiện hỏi một chút, bởi vì hôm nay cô cô của tiểu Bá gia đến nha hành của chúng ta, nàng thế nhưng đẹp hơn phu nhân mấy phần nha."
Khấu Ngâm Sa cũng không thèm để ý, nói: "Thế gian có nữ nhân đẹp hơn ta nhiều không kể xiết, lấy phu quân bản lĩnh cũng không khó để tìm một người càng xinh đẹp hơn ta."
Quách Đạm ha ha nói: "Phu nhân đừng vọng tưởng ta sẽ di tình biệt luyến, đời ta sẽ còn quấn lấy nàng, huống hồ chúng ta đã tiếp xúc da thịt a!"
Khấu Ngâm Sa không khỏi nghĩ đến sáng nay nàng bị người này ôm, hai gò má lập tức đỏ bừng, hờn nói: "Ngươi còn dám nói, ngươi. . . ."
"Ta cái gì?" Quách Đạm nói: "Không phải là nàng bảo ta làm như vậy sao? Nàng cũng không thể lợi dụng xong nhân gia, liền bỏ nhân gia nha."
Khấu Ngâm Sa hơi có vẻ kích động nói: "Ta khi nào bảo ngươi làm như vậy?"
Quách Đạm nói: "Nàng không phải bảo ta phối hợp với nàng dỗ nhạc phụ đại nhân vui vẻ? Chẳng lẽ nàng không có trông thấy a, thời điểm ta ôm nàng, nhạc phụ đại nhân vui vẻ đến cỡ nào sao? Xem ra sau này chúng ta còn phải càng thêm thân mật một chút, có thể thơm cái miệng nhỏ một chút . . . ."
Thơm cái miệng nhỏ! Khấu Ngâm Sa nghe được vừa thẹn vừa giận, "Ngươi. . . Ngươi mơ tưởng."
Quách Đạm nghiêm túc nói: "Đây không phải là vấn đề nàng có muốn hay không, mà hết thảy đều đã chú định."
Khấu Ngâm Sa thần sắc không khỏi trì trệ, trong chuyện này, nàng hình như thật sự là tai kiếp khó thoát.
Quách Đạm hắc hắc nói: "Phu nhân chọn ngày không bằng gặp ngày, làm sớm còn hơn làm muộn, ngay tối hôm nay, chúng ta làm cái long trời lở đất, càn khôn đảo ngược, tranh thủ sinh hài . . . ."
Long trời lở đất? Càn khôn đảo ngược?
Khấu Ngâm Sa nghe được hận không thể tìm kẽ đất chui đầu vào, đứng dậy, nổi giận nói: "Ngươi vẫn đàng hoàng ở nha hành nán lại đi."
Nói xong, nàng liền vội vàng đi vào nhà.
"Uy uy uy, phu nhân, đây chính là hai chuyện khác nhau, nàng không thể nhập làm một a!"