Chương 95: [Dịch] Nhận Thầu Đại Minh

Vì nàng mà đẹp trai

Phiên bản dịch 10378 chữ

Người "Ngoại lai" như Quách Đạm tự nhiên không thể hiểu được loại tâm tình kích động này của Khấu Thủ Tín.

Thương nhân tại cổ đại thiếu nhất chính là cái gì, không phải chính là địa vị và thanh danh sao, rất nhiều thương nhân nguyện ý trả một cái giá rất lớn để làm thân cùng đại thần trong triều hoặc thái giám, và cũng có rất nhiều thương nhân bởi vì việc này mà đến tính mệnh cũng mất, nhưng bọn hắn vẫn như thiêu thân lao đầu vào lửa, bởi ba thứ này vốn hỗ trợ lẫn nhau, một thương nhân có tiền, nhưng ở trong xã hội không có địa vị, không có thanh danh sẽ không có cảm giác an toàn, tiền bọn hắn kiếm được cũng giống như không phải của chính mình.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao cổ nhân càng muốn có được địa vị và thanh danh, sau cùng mới là tiền, bởi vì có địa vị, có danh thanh, mới có thể bảo vệ được tài sản của mình.

Mà bây giờ nữ tế của mình vậy mà được Hoàng đế triệu kiến, việc này trong mắt Khấu Thủ Tín tuyệt đối là mộ tổ bốc lên khói xanh.

Suýt chút nữa khóc đến ngất đi, lại la hét muốn mở tiệc lớn, hận không thể mở tiệc chiêu đãi toàn bộ thương nhân ở phố Chợ Ngựa, cũng may Khấu Ngâm Sa tỉnh táo khuyên can hắn, bây giờ bát tự cũng còn chưa có cong lên, cứ như vậy mở tiệc, vạn nhất việc không thành, vậy ngược lại sẽ rước họa vào thân, muốn ăn mừng cũng phải chờ sau khi nghi lễ sắc phong được tổ chức thành công mới ăn mừng.

Nhưng sự kích động của Khấu Thủ Tín cũng làm Quách Đạm càng cảm thấy tự tin, hắn bây giờ thực sự cảm thấy hai chữ "Hoàng đế" này, nếu không bán lấy tiền thì đúng là phung phí của trời, nhìn một cái nhân gia tổng thống Mỹ, vừa mới thượng nhiệm liền bán, trước khi hạ nhiệm cũng phải bán, trong trong ngoài ngoài, trước trước sau sau phải bán sạch sẽ, đương nhiên tiền kiếm được cũng là đầy bồn đầy bát.

Khấu Thủ Tín chỉ có thể lôi kéo Quách Đạm nâng cốc chúc mừng, trò chuyện sôi nổi đến tận nửa đêm, Khấu Thủ Tín mới bị nâng trở về phòng.

Sau khi Quách Đạm về tiểu viện cũng không lập tức lên giường nghỉ ngơi, mà chỉ tắm rửa một chút rồi tuỳ ý mặc một kiện áo khoác, nằm ở sân viện nhìn lên bầu trời đầy sao suy nghĩ xuất thần.

Một trận tiếng bước chân rất nhỏ, đánh gãy suy nghĩ của Quách Đạm, dư quang thoáng nhìn thấy Khấu Ngâm Sa từ trong phòng đi ra mang cho hắn một ly trà nóng.

"Làm sao còn chưa ngủ?"

Quách Đạm tiếp nhận chén trà, "Ta bắt đầu cảm thấy ngủ một mình có chút không quen."

". . . ."

Khấu Ngâm Sa trợn trắng mắt, muốn quay người trở về phòng, nhưng lạ thay lần này Quách Đạm không ngăn nàng lại.

Đi được hai bước Khấu Ngâm Sa vụng trộm liếc mắt thấy Quách Đạm vẫn nằm trên ghế hai tay cầm ly trà nóng.

Đứng được một lát, nàng lại đi tới

yên lặng ngồi xuống ghế bên cạnh, cũng ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao.

Phu thê hai người cứ ngồi yên lặng nhìn trời như vậy.

Qua một hồi lâu, Quách Đạm đột nhiên thu hồi ánh mắt, uống một ngụm trà đã lạnh, đột nhiên hỏi: "Ngủ không được sao?"

Khấu Ngâm Sa vô ý thức liền nói: "Ngủ một mình . . . ."

Nói đến đây, nàng vô ý thức mím chặt môi, thần sắc cực kỳ quẫn bách.

"Ha ha!"

Quách Đạm không nhịn được cười lên ha hả.

Hai má Khấu Ngâm Sa lập tức đỏ bừng, nhẹ nhàng sẵng giọng: "Đều tại ngươi."

"Trách ta, trách ta." Quách Đạm cười lắc đầu, qua một lát, hắn đột nhiên hỏi: "Hối hận không?"

Khấu Ngâm Sa hơi sững sờ nói: "Hối hận cái gì?"

Quách Đạm nói: "Hối hận vì đã kéo xuống mặt nạ của ta."

Khấu Ngâm Sa chân mày cau lại, hơi trầm mặc, mới hỏi: "Phu quân vì sao hỏi như vậy?"

Quách Đạm cười khổ nói: "Nếu không phải như thế, chuyện hôm nay có lẽ sẽ không xảy ra, phu nhân cũng sẽ không bởi vậy mà không ngủ được."

Khấu Ngâm Sa một tay nâng má, lại hỏi: "Ngươi làm sao biết ta vì chuyện này mà không ngủ được?"

Quách Đạm cười không nói.

Khấu Ngâm Sa yếu ớt thở dài: "Chuyện này đúng là đến có chút đột nhiên, ta cũng không biết. . . ."

Nàng vốn muốn nói, cũng không biết đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu, bởi vì nàng chưa bao giờ nghĩ rằng loại chuyện như thế này sẽ xảy ra tại Khấu gia, nhưng nàng cũng không dám nói được Hoàng đế triệu kiến có khả năng sẽ là một chuyện xấu, mặc dù đó là sự thật.

Nói xong, nàng lại nhìn về phía Quách Đạm, hỏi: "Phu quân sẽ xử lý việc này như thế nào?"

Quách Đạm trầm mặc một hồi lâu, đột nhiên thở thật dài một cái, lắc lắc đầu nói: “Thật ra ta cũng không biết, theo bản tính của ta, việc này làm ta cảm thấy có chút hưng phấn, nhưng là. . . Nhưng nguyện vọng của ta cũng không phải thế. . . ."

Hắn đột nhiên quay đầu nhìn Khấu Ngâm Sa, cười nói: "Rốt cục như nàng mong muốn, giấc mộng của ta đã bị nghiền nát, lại muốn nàng nuôi ta, chỉ sợ là rất khó khăn, ai. . . Kết quả, ta còn phải nuôi nàng a."

Khấu Ngâm Sa lườm hắn một cái, hừ nhẹ nói: "Ta mới không cần ngươi nuôi."

Nàng lại liếc nhìn Quách Đạm, thấy hai đầu lông mày của hắn lộ ra một tia bi thương, giống như bị mất đi cái gì, trong nội tâm không hiểu có chút áy náy, chẳng lẽ . . . Chẳng lẽ lúc trước nàng thật sự không cân nhắc chu toàn.

Quách Đạm uống một hơi cạn sạch nước trà trong chén, nhẹ giọng hát nói: "Chuyện hôm qua như nước chảy về đông, hôm nay có bao chuyện ưu phiền làm rối cả lòng ta . . . . ."

Khấu Ngâm Sa chỉ lẳng lặng ngồi ở bên cạnh, không tiếp tục quấy rầy hắn.

Hoàn toàn chính xác, hôm qua không thể nào trở lại nữa, giống như cảm giác của nàng bây giờ, nàng đã triệt để mất đi nha hành, bởi vì sân khấu sắp tới sẽ nằm ngoài tầm với của nàng.

Nhưng mà, cái sân khấu này lại vô cùng thích hợp với Quách Đạm, nó khiến cho ý chí chiến đấu ngủ yên đã lâu của Quách Đạm bắt đầu có chút ngo ngoe muốn động, nhưng đây cũng không phải là mong muốn của Quách Đạm . . . .

Quạch Đạm càng thích chính mình hiện tại. Hắn có thể nhìn thấy nhiều thứ bên ngoài tiền tài, mà không phải trong mắt chỉ có tiền tài như kiếp trước.

Vì vậy vào giờ phút này, nội tâm Quách Đạm rất mâu thuẫn.

Hôm sau.

Khi Quách Đạm chạy bộ trở về, thấy bốn nam tử trung niên đang đứng tại tiền viện.

Tịch nhi chạy chậm tiến đến, khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng, có chút thở dốc nói: "Cô gia, ngài trở về, bọn họ nói là phụng mệnh Hưng An bá tới đây giúp cô gia làm y phục."

"Sớm như vậy?"

Quách Đạm liếc nhìn bốn thợ may, mỉm cười xin lỗi, nói: "Ta không ngờ các ngươi sẽ đến sớm như vậy, xin chờ một lát, ta đi tắm rửa trước."

Nói xong, hắn phân phó Tịch nhi dẫn bọn họ đến đại sảnh ngồi tạm.

Về tiểu viện, Khấu Ngâm Sa đang đứng ở bên trong cửa, một mặt tò mò nhìn hắn, "Ngươi làm gì vậy?"

Quách Đạm tùy ý nói: "Ta chẳng qua cảm thấy những y phục trước kia giống như dành cho kẻ thất bại, mà bây giờ ta hiển nhiên không còn tính là một kẻ thất bại. Ai. . . Nếu không có chuyện khác, ta đi tắm trước."

Khấu Ngâm Sa thoáng gật đầu, qua một lát, nàng lại quay đầu nhìn về phía Quách Đạm vừa đi qua, chỉ cảm thấy Quách Đạm hôm nay có chút không giống mọi ngày, nhưng cụ thể không giống ở điểm gì, nàng còn không nghĩ ra.

Nửa canh giờ sau.

Quách Đạm đứng ở trong viện, nâng hai tay lên, mấy thợ may cầm cây thước cẩn thận đo từ trên xuống dưới người hắn .

Bọn hắn vừa đo vừa trao đổi.

Trò chuyện một lát, thần sắc những thợ may này thay đổi rất tôn kính, mà không phải tuỳ ý giống như vừa rồi.

"Hiền tế đang làm gì vậy?"

Khấu Thủ Tín đứng trước cửa nhìn Quách Đạm ở bên trong hỏi Khấu Ngâm Sa.

Khấu Ngâm Sa nói: "Mấy thợ may này là do Hưng An bá phái tới làm y phục cho phu quân."

"Thật sao?"

Khấu Thủ Tín sắc mặt vui mừng, nói: "Chuyện này nhất định là vì hiền tế hỗ trợ đương kim Thánh thượng trù bị nghi lễ sắc phong."

Khấu Ngâm Sa thoáng gật đầu, trong lòng lại nghĩ, chẳng lẽ thật sự chỉ đơn giản như thế thôi sao?

Sau khi đo cho Quách Đạm xong, mấy thợ may cũng không vội vã rời đi, bởi vì bọn họ gặp được một vị khách hàng nhiều bắt bẻ nhất trong cuộc đời.

Quách Đạm cầm bản vẽ vừa mới được vẽ xong, nói với mấy thợ may: "Các ngươi nhìn, ta cần y phục càng thêm chỉnh chu, hơi bó vào người một chút, như vậy mới có thể làm ta trông càng thêm tinh thần. . . Ta còn hi vọng nơi này có thể thêu thùa một ít hoa văn, cụ thể như thế nào, các ngươi bàn bạc rồi xử lý, về phần nguyên liệu ta muốn dùng loại tốt nhất, a, tiền không thành vấn đề."

Một thợ may trong đó nói: "Tiểu quan nhân, ngài muốn y phục chỉnh chu hơn, chúng ta có thể giúp ngài làm được, nhưng thêu thùa thì không ổn, tiểu quan nhân vẫn là con rể của thương nhân, căn cứ theo chế độ của triều ta, y phục của thương nhân không thể thêu thùa, hơn nữa màu sắc y phục cũng có hạn chế."

Quách Đạm cười nói: "Đa tạ ngươi có ý tốt nhắc nhở, nhưng đây chính là ý muốn của ta."

Thợ may sửng sốt một chút, đột nhiên gật đầu nói: "Đã như vậy, chúng ta sẽ dựa theo ý của tiểu quan nhân để làm."

"Đa tạ."

Quách Đạm lại nói: "A, làm phiền các ngươi làm nhanh một chút, bởi vì ta bây giờ thậm chí không có một kiện y phục có thể mặc đi gặp người."

Lời này khiến hai cha con Khấu gia đang đứng ở cửa cảm thấy xấu hổ.

Vì vậy, đợi sau khi mấy người thợ may này rời đi, Khấu Thủ Tín tỏ vẻ áy náy nói: "Hiền tế, lão hủ thật sự là thẹn với ngươi, đến nay đều không nghĩ giúp ngươi làm mấy kiện y phục tốt."

Quách Đạm vội nói: "Nhạc phụ đại nhân tuyệt đối đừng nói như thế, kỳ thật cho dù trước đó ngài muốn làm cho tiểu tế, tiểu tế cũng sẽ không đáp ứng."

"Vì sao?"

Khấu Thủ Tín hiếu kỳ nói.

Quách Đạm đột nhiên nhìn về phía Khấu Ngâm Sa đang đứng một bên.

Khấu Ngâm Sa thản nhiên nói: "Chuyện này không có quan hệ với ta nha."

"Đương nhiên là có quan hệ, bởi vì ta có tình cảm rất sâu đậm với phu nhân, mà phu nhân từ trước đến nay đều mặc áo tơ trắng, nên đương nhiên vi phu phải phụ xướng phu tùy, nhưng bây giờ cũng là vì phu nhân, bởi vì vi phu. . . Ai. . . Rốt cục phải ra cửa gặp người, nên dĩ nhiên không thể làm phu nhân mất mặt, vì vậy ta cũng là vì phu nhân mà đẹp trai nha."

"Hiền tế nha!"

Khấu Thủ Tín cảm động đến hốc mắt đều đỏ, khó kìm lòng nắm chặt tay Quách Đạm, "Tiểu nữ có tài đức gì, đáng để hiền tế đối xử với nàng như thế."

Không còn nghi ngờ gì nữa, Quách Đạm chính là nam tử thâm tình nhất mà Khấu Thủ Tín từng gặp, trong lòng vô cùng vui mừng vì lúc trước lựa chọn Quách Đạm làm rể.

"Đương nhiên là bởi vì dung mạo xinh đẹp của phu nhân." Quách Đạm chi tiết đáp.

Khấu Ngâm Sa đỏ mặt, thưởng cho Quách Đạm một ánh mắt tràn đầy khinh bỉ.

Khấu Thủ Tín lại là ha ha cười không ngừng, nói: "Nếu nói về dung mạo của tiểu nữ thì xác thực là . . . Ha ha. . . ."

Nói đến phần sau, Khấu Thủ Tín không nhịn được đắc ý nở nụ cười.

Quách Đạm hứng thú hỏi: "Nhạc phụ đại nhân, phu nhân nhất định là giống nhạc mẫu phải không?"

". . . ."

Bạn đang đọc [Dịch] Nhận Thầu Đại Minh của Nam Hi Bắc Khánh

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    6mth ago

  • Lượt đọc

    48

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!