Ra khỏi trạch viện, Quách Đạm cũng không trực tiếp đến Nha hành, mà gọi Khấu Nghĩa đi dạo xung quanh Nha hành phụ cận.
"Cô gia, ngài đang nhìn gì vậy?"
Khấu Nghĩa thấy Quách Đạm đột nhiên dừng lại trước một quán trà ở bên cạnh Nha hành, cũng không vào quán trà, mà đứng ở trước cửa nhìn hồi lâu, không khỏi sinh lòng hiếu kì, quán trà nhỏ này chẳng lẽ giấu giếm huyền cơ gì?
Quách Đạm thu lại ánh mắt, cười nói: "Không nhìn gì cả, ta chỉ là muốn mua lại toàn bộ phụ cận quanh đây."
Khấu Nghĩa lúc này giật nảy cả mình, nói: "Mua. . . Mua lại toàn bộ? Mua lại làm gì?"
Quách Đạm hời hợt nói: "Bởi vì ta cảm thấy Nha hành quá nhỏ, phu nhân ngồi ở bên trong sẽ rất khó chịu."
Đây là muốn dùng thực lực sủng thê a.
Khấu Nghĩa sững sờ nửa ngày, ngượng ngùng nói: "Cô gia đúng là suy nghĩ chu đáo, nhưng. . . Nhưng cũng không phải chúng ta muốn mua những phòng ốc này thì có thể mua được."
Quách Đạm nghiêng đầu nghi ngờ nhìn về phía hắn.
Khấu Nghĩa nói: "Tại phố Chợ Ngựa muốn mua bán bất kỳ phòng ốc gì đều phải được quan phủ cho phép , bình thường quan phủ rất khó thông qua, cho dù được thông qua, thủ tục cũng vô cùng phiền phức."
Bách tính tại cổ đại không thích có liên hệ cùng quan phủ, cho nên mới có câu nói "Sống không vào cửa quan".
"Thật sao?" Quách Đạm khẽ nhíu mày, những lúc không thể dùng tiền giải quyết vấn đề, hắn sẽ rất phiền muộn.
Khấu Nghĩa liếc nhìn Quách Đạm, thấy Quách Đạm thật sự không giống như đang nói đùa, cẩn thận khuyên nhủ: "Cô gia, chúng ta buôn bán kiêng kỵ nhất là lộ tài, Nha hành chúng ta bây giờ ở kinh thành đã coi như rất lớn, nếu muốn xây dựng lớn hơn nữa chỉ sợ sẽ bị người ghen ghét."
Quách Đạm lắc đầu nói: "Nếu như dưới ban ngày ban mặt, tiền tài của chính mình còn không giữ nổi, vậy lộ hay không lộ có gì khác nhau? Nếu chúng ta muốn nâng cao một bước thì nhất định phải mở rộng quy mô lớn tới mức tất cả quan nha chung vào một chỗ cũng không bằng, mà chúng ta vẫn có thể bình yên vô sự, nếu không thể làm được điều này, thì còn không bằng che lấy chút tiền trải qua thời gian tiêu dao vui sướng."
Khấu Nghĩa nghe xong mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, khiếp sợ nhìn Quách Đạm.
Cô gia thật sự thay đổi.
Trước kia là nhu nhược vô năng, bây giờ là không muốn sống nữa.
Một tư nha quy mô lớn hơn tất cả quan nha cộng lại thì không phải là cố tình đi tìm cái chết a.
Nhưng trong suy nghĩ của Quách Đạm, nếu như ngay cả điều này đều làm không được, vậy hắn đi ra để làm gì? Chỉ thoáng vung tay liền sờ đến đỉnh, vậy còn không bằng làm một tên ở rể chơi bời lêu lổng.
Chỉ là Khấu Nghĩa vô pháp hiểu được điểm này.
"Quách hiền đệ."
Chợt nghe thấy một tiếng gọi kích động.
Quách Đạm nghiêng đầu quan sát thì thấy Liễu Thừa Biến đang bước nhanh về phía này.
Khấu Nghĩa thấp giọng nói: "Cô gia, kẻ này đến không thiện."
"Cá trong hồ nước bơi giỏi hay không giỏi đều chẳng qua là thịt trên thớt."
Quách Đạm nhẹ nhàng ném ra câu này, sau đó bước nhanh về phía trước, chắp tay thi lễ nói: "Liễu huynh, từ khi chia tay đến nay không có vấn đề gì chứ!"
Liễu Thừa Biến cởi mở cười một tiếng, lại nói: "Hiền đệ lừa gạt ca ca thảm rồi."
Quách Đạm ngơ ngác hỏi: "Liễu huynh sao lại nói như thế?"
Liễu Thừa Biến nhìn Quách Đạm vẫn bộ dạng ngơ ngác như trước, trong nội tâm rất nổi nóng, cười mà không cười nói: "Chuyện đến bây giờ, hiền đệ vẫn dự định tiếp tục giả bộ nữa sao? Bây giờ chỉ sợ toàn bộ kinh thành đều biết, Trạng Nguyên Hồng thực tế là xuất từ tay hiền đệ."
Quách Đạm không lên tiếng.
Liễu Thừa Biến thở dài, có vẻ tiếc hận nói: "Chỉ tiếc ta biết tương đối trễ, nếu sớm biết hiền đệ có thủ đoạn bậc này, ta còn thực sự muốn quang minh chính đại đọ sức cùng hiền đệ một phen, bất luận thắng thua."
Ngụ ý đơn giản là châm chọc Quách Đạm thắng mà không võ.
Chuyện tới bây giờ, hắn đương nhiên cũng biết Quách Đạm chính là cao nhân sau màn, trong nội tâm hắn cũng rất chấn kinh nhưng cũng rất tức giận, nhất là khi nghĩ đến chính mình liên tiếp bị Quách Đạm trêu đùa, hắn cảm thấy Quách Đạm là thắng mà không võ, là do ngươi lén lén lút lút ẩn núp ở phía sau khiến ta hoàn toàn không phòng bị, cho nên mới trúng gian kế của ngươi.
Quách Đạm khẽ cười nói: "Kỳ thật ta với Liễu huynh đã sớm phân thắng bại từ mấy năm trước, tiểu đệ tuy bất tài nhưng đã toàn thắng."
Khấu Nghĩa suýt nữa thì cười ra tiếng, cô gia thật đúng là đủ trực tiếp.
Liễu Thừa Biến cũng sững sờ, nhịn không được nhíu nhíu mày, hỏi: "Không biết những lời này của hiền đệ bắt đầu nói từ đâu?"
Quách Đạm nói: "Đương nhiên là từ khi ta ở rể Khấu gia, nhớ lúc trước Liễu lão gia tử muốn thông gia với Khấu gia, hầu như tất cả mọi người lúc đó cũng đều cho rằng hai nhà sẽ trở thành thông gia, dù sao cũng coi là môn đăng hộ đối, mà ta lúc ấy chỉ là một tiểu đồng sinh từ Nam Kinh chân ướt chân ráo tới kinh thành nương nhờ Khấu gia mà thôi, nhưng cuối cùng lại là ta cưới được mỹ nhân về, mà nguyên nhân chính là vì ta giả vờ ngây ngốc."
Thì ra là thế.
Khấu Nghĩa âm thầm gật đầu, nếu như lúc ấy Quách Đạm biểu hiện bản lĩnh của mình thì Khấu Thủ Tín chắc chắn không dám chiêu Quách Đạm làm con rể, Khấu Thủ Tín lúc ấy chọn rể với một tiêu chuẩn trọng yếu chính là người này không thể mạnh hơn hai cha con Khấu gia, bằng không, chính là vì người khác làm áo cưới.
Quách Đạm tiếp tục nói: "Về phần những chuyện mua bán Liễu huynh nói đến, kỳ thật đối với ta thắng thua không quan trọng, trong ba năm này, Liễu gia đoạt của Khấu gia bao nhiêu mua bán, a, mấy lần trong đó ta còn là đồng lõa, nhưng cho tới bây giờ ta đều không để ở trong lòng, bởi vì đối với ta tiền tài rất dễ dàng kiếm được, nên ta đối với chuyện buôn bán bình thường cảm thấy rất nhạt nhẽo, thực tế chính là các ngươi muốn đuổi tận giết tuyệt chọc phu nhân ta tâm tình không tốt, nên ta mới đứng ra. So với Trạng Nguyên Hồng, ta càng muốn người khác gọi ta là 'Tình thánh' ."
Liễu Thừa Biến nghe được song quyền nắm chặt, những lời này của Quách Đạm chính là nói cho hắn biết, tại phương diện mua bán, Quách Đạm căn bản không để hắn vào mắt, ngươi muốn gạt ta, ta để ngươi lừa gạt, vậy thì thế nào, cho dù là ngay trước khi chết, ta đều có thể ngăn cơn sóng dữ, ngươi cho là thắng thua, nhưng trong mắt ta nó không có chút ý nghĩa nào.
"Lời nói của Hiền đệ làm huynh hiểu ra nhiều thứ a."
Liễu Thừa Biến lại xoay chuyển lời nói: "Nhưng vi huynh vẫn hi vọng có thể cùng hiền đệ đường đường chính chính đọ sức một lần."
Quách Đạm cười khổ lắc lắc đầu nói: "Đây là không có khả năng, bởi vì những thứ Liễu huynh cho là thắng thua, ở trong mắt của ta, chúng không có bất kỳ ý nghĩa gì, ta chỉ quan tâm phu nhân của ta có hài lòng hay không."
Lời này vừa nói ra đến Khấu Nghĩa cũng nhịn không được kêu một tiếng "Tình thánh" .
"Nhưng ta tin tưởng, cuối cùng rồi sẽ có cơ hội."
Liễu Thừa Biến chắp tay nói: "Vi huynh cáo từ trước."
Hắn thực sự bị Quách Đạm nhục nhã quá thảm rồi.
Chờ sau khi Liễu Thừa Biến đi, Khấu Nghĩa lập tức vui tươi hớn hở cười nói: "Thật không ngờ Liễu Thừa Biến cũng có hôm nay, cô gia ngài đúng là lợi hại."
Từ trước đến nay đều là cô gia bị trêu đùa, bây giờ rốt cục đến phiên cô gia trang bức, Khấu Nghĩa tự nhiên cũng cảm thấy rất thống khoái, lại nói: ”Nhưng mà cô gia, một núi không thể chứa hai hổ, ta thấy Liễu gia khẳng định sẽ không bỏ qua cho chúng ta, chúng ta cũng không thể luôn luôn bị động bị đánh."
Quách Đạm cười nhạt một tiếng nói: "Liễu gia sau này nếu cụp đuôi mà sống, vậy thì cũng được, nếu không, Liễu gia chính là khối thứ nhất bàn đạp ta dùng để khuếch trương Nha hành."
Khấu Nghĩa kinh hãi, câu nói này của cô gia đến cùng là thật hay là giả.
Đúng lúc này có một chiếc xe ngựa dừng lại bên cạnh Quách Đạm, Quách Đạm hướng phía Khấu Nghĩa nói: "Ta có việc ra ngoài một chuyến."
Nói xong, hắn lên xe ngựa nghênh ngang rời đi.
. . .
"Hiền chất đến đây chắc chắn là vì có mua bán lớn phải không?"
Trần Phương Viên nhìn thấy Quách Đạm tới, hai mắt lập tức tỏa ánh sáng.
Quách Đạm buồn bực nói: "Trần thúc thúc, sao biết hay vậy?"
Quả thật là như thế. Trần Phương Viên lúc này nhịn không được ha ha cười lớn: "Đây còn phải nói sao, hiền chất bận rộn như vậy, nếu như không có mua bán lớn, làm sao có thể đến chỗ này của ta."
"Ây. . . Trần thúc thúc, thật ra ta vẫn cho rằng ta có giao tình thâm hậu với Trần thúc thúc, còn tiền tài chỉ là thứ yếu mà thôi." Quách Đạm lúng túng cười nói.
"Hiền chất nói thật sao?"
Trần Phương Viên nức nở nói.
"Đương nhiên. . . Đương nhiên là thật."
"Hiền chất a ----!" Trần Phương Viên khuôn mặt lập tức đầy nước mắt.
Quách Đạm thấy lão đầu mập này hình như muốn nhào tới, chặn lại nói: "Trần thúc thúc, chúng ta vẫn đàm luận mua bán trước đi."
"Đúng đúng đúng, đàm luận mua bán, không biết có mua bán lớn gì?" Trần Phương Viên thần sắc biến đổi, rất mong đợi nhìn xem Quách Đạm, hắn đến cùng vẫn là một thương nhân, nếu chỉ luận giao tình, hắn cũng sẽ không thân thiết cùng Quách Đạm như thế.
Quách Đạm cười nói: "Trong thời gian ngắn ta cần tin tức cặn kẽ nhất của tất cả các đại phú thương ở kinh thành."
"Tất cả đại phú thương?"
Trần Phương Viên hút một ngụm hơi lạnh.
Quách Đạm gật đầu, nói: "Chính là loại ném hai ba ngàn lượng cũng không chớp mắt."
Trần Phương Viên kinh ngạc nói: "Hiền chất, đây là mua bán gì?"
Quách Đạm nói: "Siêu cấp mua bán lớn."
. . . .
Đông Các.
"Theo tin tức trong cung truyền đến, bệ hạ hình như đã quyết định sắc phong Trịnh quý phi làm Hoàng quý phi, ngày tốt cũng đã chọn được."
Một vị lão giải tuổi quá sáu mươi, sắc mặt ngưng trọng vuốt râu nói.
Lão giả này là Dư Hữu Đinh, chính là một trong nội các đại thần.
Mà ngồi bên cạnh hắn là một vị lão giả chừng năm mươi tuổi, dáng người cao gầy, người này cũng là nội các đại thần, Vương Gia Bình, hắn mở miệng nói: "Bây giờ hoàng trường tử đã tròn năm tuổi, mà mẫu phi là Vương cung phi vẫn chưa được thụ phong, nhưng Trịnh quý phi mới sinh hạ Tam hoàng tử được mấy ngày, đã được sắc phong làm Hoàng quý phi, như vậy Trịnh quý phi sẽ ở trên Vương cung phi, chuyện này luân lý không thuận, lòng người khó có thể bình an a! Chúng ta thân là nội các đại thần, quyết không thể tùy ý để bệ hạ làm ra chuyện trái với luân lý như thế."
Nói xong, hắn liền nhìn về phía Thân Thì Hành ngồi ngay phía trên.
Thân Thì Hành hơi trầm mặc, thở dài: "Sự sầu lo của hai vị tự ta rõ ràng, nhưng. . . . . Nhưng hai vị cũng đừng quên, gần đây ngôn quan Ngự sử vẫn luôn vạch tội nội các chúng ta chuyên tứ tự đoạn, nếu không phải từ trước đến nay mấy người chúng ta làm việc quang minh lỗi lạc, không có gì để người nói thì chỉ sợ hôm nay chẳng thể ngồi ở chỗ này, mà lần này bệ hạ chỉ là sắc phong Hoàng quý phi, tuyệt đối không hề đề cập bất kỳ cái gì có quan hệ đến việc lập trữ, nếu như chúng ta quá cấp tiến, chỉ sợ lại sẽ bị ngôn quan vạch tội."
Vương Gia Bình lắc đầu nói: "Việc này không có khả năng, ngôn quan Ngự sử đều đã chuẩn bị thề sống chết thỉnh cầu bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, mặc dù gần đây nội các có nhiều ma sát với ngôn quan, nhưng cử động lần này của bệ hạ liên quan đến nền tảng lập quốc, ta
Một người ngồi đối diện Vương Gia Bình cười nói: "Trung bá, ta nghĩ huynh đang hiểu lầm ý của Thân huynh, Thân huynh cũng không nói chúng ta để mặc việc này không quan tâm, Trung bá hẳn chưa quên , trước đây ít năm chính Thân huynh là người dẫn đầu bách quan thượng tấu thỉnh cầu bệ hạ sớm ngày sắc phong hoàng trường tử làm thái tử, dù chưa thể thành công, nhưng cũng có thể thấy Thân huynh có một mảnh xích tử chi tâm* a! Thân huynh chỉ hi vọng chúng ta đừng quá cấp tiến, ta đây cũng tán đồng, ngôn quan Ngự sử nhất định sẽ thượng tấu phản đối việc này, chúng ta sao không quan sát trước một chút rồi nói, nếu như huynh nói, chúng ta lại tính toán tiếp."
Người này tên là Hứa Quốc, cũng là một trong nội các đại thần.
Ngồi bên cạnh Hứa Quốc là một vị nội các đại thần tên là Vương Tích Tước, hắn cũng gật đầu nói: "Ta cũng tán thành trước yên lặng theo dõi kỳ biến."
Vương Gia Bình và Dư Hữu Đinh liếc mắt nhìn nhau, sau đó cùng nhẹ gật đầu, nhưng thần sắc có vẻ hơi bất đắc dĩ.
Ở nội các ba người Thân Thì Hành, Hứa Quốc, Vương Tích Tước xem như đồng hương, quan hệ vô cùng thân mật, nên có thể nói nội các bây giờ trên cơ bản bị Thân Thì Hành khống chế.
Mà hiện tại Thân Thì Hành hận thấu xương ngôn quan Ngự sử, tuyệt đối sẽ không đứng cùng một chiến tuyến với ngôn quan.
Hoá ra trước đó, Thân Thì Hành là nội các thủ phụ đã triển khai một cuộc đấu tranh chính diện với ngôn quan Ngự sử, mà nguyên nhân là vì Trương Cư Chính.
Trương Cư Chính vừa chết, bè đảng của hắn lập tức bị thanh toán, mà ngôn quan Ngự sử chính là lực lượng trung kiên ủng hộ thanh toán bè đảng của Trương Cư Chính, bởi vì khi Trương Cư Chính còn tại thế tay cầm đại quyền chèn ép ngôn quan Ngự sử rất thảm, nếu ai dám đưa ra dị nghị, ngay lập tức bị bãi quan, nếu không như thế, một loạt cải cách của Trương Cư Chính cũng không thể thành công.
Khi ngươi còn sống chúng ta ngôn quan không đấu lại ngươi, vậy chờ ngươi chết, chúng ta lại đến trả thù người nhà cùng thi thể của ngươi, giống như câu nói, quân tử báo thù mười năm không muộn.
Mà sau Trương Cư Chính, Thân Thì Hành đảm nhiệm nội các Thủ phụ, ban đầu Thân Thì Hành hi vọng có thể giảng hoà với ngôn quan, không muốn song phương căng thẳng như trước nữa, hắn cũng không có thủ đoạn như Trương Cư Chính, ép không được ngôn quan, Thân Thì Hành đáp ứng yêu cầu của ngôn quan Ngự sử, đó chính là mở rộng ngôn luận, cho các ngôn quan thỏa thích nói ra.
Làm sao biết ngôn quan Ngự sử lại trở mặt không quen biết, sau khi mở rộng ngôn luận, Thân Thì Hành lại trở thành người bị ngôn quan khai đao đầu tiên, bởi vì trước kia Thân Thì Hành là người của Trương Cư Chính, nên đương nhiên muốn thanh toán Thân Thì Hành, đây là muốn đưa Thân Thì Hành vào chỗ chết, nhưng Thân Thì Hành cũng không phải kẻ lương thiện, nhiều lần chuyển bại thành thắng, nhưng chuyện này cũng khiến Thân Thì Hành triệt để từ bỏ giảng hoà cùng ngôn quan Ngự sử, bây giờ song phương tại trong triều đình đánh đến chết đi sống lại.
Dưới loại tình huống này, Thân Thì Hành làm sao có thể ủng hộ ngôn quan, nếu không phải việc này thực tế quá mẫn cảm, Thân Thìn Hành không dám bốc lên mạo hiểm bị thiên hạ ghét bỏ, bằng không, hắn tuyệt đối sẽ ủng hộ Vạn Lịch.
Nhưng bởi vậy có thể thấy được, Vạn Lịch lựa chọn lúc này sắc phong Trịnh quý phi làm Hoàng quý phi, tuyệt đối không phải là bị tình yêu làm choáng váng đầu óc.
Đây chính là thời cơ tốt nhất.
(*) Xích tử chi tâm trích từ một câu nói của Mạnh Tử, đầy đủ là: "Đại nhân giả, bất thất kỳ xích chi tâm giả dã." Nghĩa là: "Bậc đại nhân là người không đánh mất cái tâm trẻ thơ của mình". Theo "Tứ thư bình giải", "tâm trẻ thơ" trong quan niệm của Mạnh Tử chính là "thiên mệnh" trong sách Trung dung, là "minh đức" trong sách Đại học. Đó là "tính bản thiên" được Trời phú bẩm cho con người khi mới thành thai. Phàm là con người thì có được "thực thể" này. Người quân tử, bậc đại nhân ngay cả khi đã về già vẫn giữ lại cho mình cái tâm trẻ thơ ấy. Họa chăng chỉ có kẻ tiểu nhân mới đánh mất nó bởi những toan tính nhỏ mọn về danh lợi, dục vọng.