Cậu không nói rằng vụ nổ cuối cùng do mình tạo ra, bởi vì khó mà giải thích được nguồn cơn cụ thể.
Chắc phía hải quân cũng chẳng tra xét đến cùng đâu. Chẳng qua là một tên tội phạm bị truy nã với giá tám triệu Belly thôi mà, không đáng.
Nghe cậu giải thích, vẻ mặt hưng phấn của gia đình Goodman đều ỉu xìu xuống như bánh đa nhúng nước.
Phu nhân Molly nghiêng đầu: “Thật bình thường.”
Bayer nghiêng đầu: “Quá kém cỏi.”
Goodman nghiêng đầu: “Nhàm chán chết đi được.”
Tom cũng nghiêng đầu theo: “Meow?”
Trương Đạt Dã vươn tay vớt mèo Tom lên, xoa tròn bóp dẹt: “Tom, mày đừng có theo giúp vui linh tinh nhé! Tao nhịn mày lâu lắm rồi đấy!”
“Meo meo meow...” Tom quơ móng vuốt xin tha.
“Nói chung là không có anh hùng nào, càng không có ba mươi, ba trăm thuộc hạ gì hết. Chỉ là em gặp may, kiếm được một khoản tiền thưởng thôi. Đúng rồi, em tặng mọi người mấy thứ này.” Trương Đạt Dã đưa đồ mình đã chuẩn bị cho bọn họ.
“Ồ wow, tạp dề xinh thật!”
“Cái mũ này trông ngầu ghê!”
“Đây không phải kính râm gấu trúc đô vật khoản mới nhất à!” Goodman mừng rỡ đeo thử. Hắn đã định mua cặp kính này từ lâu, nhưng phần dự chi ấy lại hứa làm tiền lương cho Trương Đạt Dã nên đành phải chờ đến tháng sau.
Phu nhân Molly cũng chú ý tới Trương Đạt Dã mua tạp dề cho cô và mũ cho Bayer đều thuộc nhãn hiệu gấu trúc đô vật. Cô lo lắng hỏi: “Có phải hơi lãng phí rồi không? Em trai Đạt Dã, dù có chiếm được số tiền thưởng không nhỏ cũng đừng tiêu tiền như nước thì hơn.”
“Không sao đâu, mọi người thích là được rồi. Những thứ này xem như em cảm ơn chú Goodman và chị Molly đã chăm nom em suốt khoảng thời gian này.”
“Em không cần khách sáo thế đâu. Mà lời này sao cứ như đang chào tạm biệt thế?”
“Hả? Anh Đạt Dã định đi à?” Bayer không mân mê cái mũ mới nữa, rõ ràng không nỡ.
“Ừ, anh định dọn ra ngoài. Có lẽ mua hoặc thuê một cửa tiệm nào đó ở gần đây. Mấy ngày nay đã làm phiền mọi người nhiều rồi.”
Trương Đạt Dã cứ cảm thấy Goodman cung cấp cho cậu công việc mỗi ngày một tiếng đồng hồ, một tháng trăm ngàn Belly quá ưu đãi rồi. Thay vì nói là công việc, chẳng bằng nói rằng bọn họ đang chăm sóc cho cậu.
Phu nhân Molly cũng vậy, dù là đồ ăn hay quần áo, thậm chí đủ loại đồ dùng hàng ngày đều chuẩn bị chu đáo giúp cậu. Nhiều khi cậu cảm thấy cô như chị gái đang chăm nom em trai mình vậy.
Rõ ràng là không quen, không biết, vậy mà gia đình họ lại tốt bụng đến mức khiến Trương Đạt Dã ngượng ngùng.
Trước kia cậu không có cách nào khác thì thôi, giờ đã có ít tiền vốn rồi còn mặt dày ở lại nhà người khác thì không thể nào nói nổi đi?
Phu nhân Molly còn muốn khuyên cậu ở lại thì bị Goodman ngăn cản: “Được rồi Molly, đừng xem thường quyết tâm muốn sinh hoạt độc lập của một đấng nam nhi chứ!”
“Nhưng mà...”
Goodman vung tay lên: “Không có nhưng nhị gì hết. Nam nhi nên làm việc quả quyết vào. Từ đầu anh đã nói với em trai Đạt Dã như thế rồi, bây giờ cũng vẫn thế. Nếu đã quyết định, cứ làm là được!”
Hai mắt Bayer sáng quắc nhìn Goodman.
“Sao nào Bayer? Con cảm thấy không đúng à?”
“Dạ không, chỉ là con thấy vừa nãy ba ngầu quá đi mất!”
“Ha ha ha!” Goodman lập tức phá công: “Thế đã ngầu cái nỗi gì? Nhớ hồi ba còn trẻ... còn ngầu hơn bây giờ gấp trăm lần cơ!”
“Được rồi, anh bớt khoác lác đi.” Phu nhân Molly chuyển hướng về chuyện đứng đắn: “Em trai Đạt Dã đã xác định cụ thể rằng muốn làm gì chưa?”
Trương Đạt Dã nói: “Em còn chưa nghĩ ra, phải xem xét thật kỹ xung quanh có mặt tiền cửa hàng nào thích hợp không đã. Mà em cũng không biết số tiền kia của em đủ làm những gì.”
Tám triệu một trăm nghìn Belly nghe thì nhiều đấy, nhưng cậu thật sự không chắc con số này đủ để làm những gì.
Goodman suy nghĩ: “Thế thì có khi cậu đi xem Quán rượu của Bob thử đi.”
“Quán rượu ư?”
Goodman gật đầu: “Ừ, cái quán rượu mà Bayer hay chạy đến chơi ấy. Lão Bob đã sắp bảy mươi tuổi, muốn bán quán rượu về hưu.”
“Nhưng quán rượu... Cháu có thể kinh doanh được không?” Trương Đạt Dã lo lắng nhất là về vấn đề an toàn. Làm ở quán rượu có phải càng dễ gặp hải tặc gây sự không?
“Đến lão Bob còn có thể kinh doanh lâu như vậy, nếu là em trai thì càng không thành vấn đề rồi!” Goodman nói: “Người tới quán rượu phần lớn là đám thợ đóng tàu chúng tôi, ngoài ra thỉnh thoảng còn có hải quân và quan viên của Chính phủ thế giới tới nữa. Không ai dám gây chuyện đâu.”
Trương Đạt Dã bắt đầu động lòng. Cậu biết quán rượu kia, nó nằm ở phía Tây của hòn đảo số 59, xung quanh không có quá nhiều nhà ăn hay quán rượu khác cạnh tranh. Rất nhiều người đóng tàu thích đến đó sau khi tan việc để uống rượu và chém gió.
Trương Đạt Dã ở nơi này gần một tháng cũng chưa từng nghe nói có người gây gổ ở quán rượu, có vẻ đúng là một nơi tốt.