“Vậy cần bao nhiêu tiền để mua lại ạ?”
“Nhiều nhất là mười triệu Belly nhỉ?” Goodman nói ra cái giá khiến Trương Đạt Dã không thể tin nổi.
“Ít thế thôi ạ? Cháu nghe nói một con thuyền động cái đã hơn trăm triệu Belly rồi mà.”
Goodman nhìn cậu vẻ kỳ quái: “Thuyền với nhà so sánh thế nào được. Mỗi chiếc thuyền đều được dồn bao nhiêu tâm huyết của người đóng thuyền chúng tôi, không thể sai lầm một li nào. Mà kiểu nhà như quán rượu của Bob, xưởng đóng tàu tùy tiện phái vài người học việc là làm được.”
“À...” Trương Đạt Dã nghẹn lời, bất động sản ở thế giới này không đáng giá tiền đến thế cơ à?
Goodman bổ sung: “Đương nhiên, chỗ ở của các quý tộc và cứ điểm quan trọng như căn cứ hải quân thì lại là chuyện khác.”
Nếu đã nhắc đến chủ đề này, Goodman cũng tiện thể phổ cập thường thức cho Trương Đạt Dã một phen. Kiến trúc phổ biến nhất trên quần đảo Sabaody là kết cấu hình tròn, vật liệu cơ sở chính là bong bóng.
Chỉ cần tìm được một bong bóng với kích cỡ thích hợp, quét một lớp vật liệu đặc biệt ở mặt ngoài, đương nhiên còn có một số trình tự xử lý sau đó nữa, nhưng tóm lại là muốn thêm tầng hình tròn cho nhà ở của mình là chuyện đơn giản. Rất nhiều nhà trọ tại phố khách sạn ở số 35 GR được dựng lên như thế, vừa tiết kiệm thời gian, tiết kiệm sức lực, còn tiết kiệm tiền nữa.
Biểu cảm của Trương Đạt Dã đại khái là thế này: OvO
Điều này không khoa học, nhưng lại rất hải tặc.
Cuối cùng, Goodman quyết định dẫn Trương Đạt Dã đến thương lượng giá tiền với Bob. Lý do là lão gian thương kia thấy Trương Đạt Dã còn trẻ thì chắc chắn sẽ lừa cậu. Vừa hay hắn còn chưa tính toán chuyện lão già kia cứ nói kể mấy sự tích hải tặc lung tung cho Bayer nghe.
Sau bữa cơm chiều, thấy sắp tới thời gian quán rượu đóng cửa, Trương Đạt Dã theo Goodman tới nơi.
Nhìn từ bên ngoài, quán rượu này là kiến trúc hai tầng. Tầng thứ hai không phải hình tròn làm từ bong bóng, mà là nhà gỗ mái nhọn bình thường. Tầng một làm mở quán rượu, tầng hai dùng để nghỉ ngơi. Khoảng đất sau nhà gỗ được vây lại thành một cái sân. Nghe Goodman nói rằng bên dưới còn đào hầm để chứa rượu.
Thật ra Trương Đạt Dã rất thắc mắc, bản chất đảo của quần đảo Sabaody đều do rễ cây đước tạo thành đúng không? Có thể đào hầm ngầm được à?
Nhưng lại nghĩ đến khắp nơi trên đảo cũng mọc đầy hoa cỏ như đất đai bình thường, thậm chí còn có cả cây cối thì cậu thấy bình thường rồi. Cây còn mọc được trên cây thì đào hầm trên cây đã là gì. Rễ cây đước Yarukiman khổng lồ vô cùng, người sống trên rễ cây hơi phá hoại một chút cũng không có vấn đề gì quá lớn... đâu nhỉ?
[ Quán rượu của Bob ]
Bảng hiệu của quán rượu đơn giản, thẳng thắn. Có khi phong cách đặt tên ở nơi này đều thế cả. Giống như Quán rượu chém đẹp ở giai đoạn sau đó, ngay cả lừa đảo cũng viết công khai luôn.
Trương Đạt Dã nghĩ sau này có nên đặt tên là Quán rượu của Đạt Dã, quán rượu ông lớn không?
“Goodman đấy à? Hiếm thấy ghê nhỉ? Không phải cậu là đàn ông tốt, vừa tan làm đã về nhà ngay à? Sao hôm nay lại chịu đến chỗ của tôi thế?”
Bob là một lão đầu trọc, râu quai nón xồm xoàm đã hoa râm, thoạt nhìn đúng là đã có tuổi, nhưng lại giàu sức sống.
Ngoài quán rượu đã treo bảng đóng cửa, Bob đang cầm một chiếc khăn trắng chà lau ly rượu.
Lão cũng không chờ Goodman trả lời mà quay sang nhìn Trương Đạt Dã, giọng oang oang: “Tôi biết cậu trai trẻ này, ‘Đạt Dã chạy như điên’ đây mà. Nghe nhóc Bayer nói cậu đang ở nhà thằng bé à?”
Bóng dáng Trương Đạt Dã chạy bộ đã lan khắp phố lớn ngõ nhỏ cả hòn đảo số 59. Gần như ai trên đảo cũng từng thấy cậu đang chạy bộ. Có bợm rượu lấy cho cậu cái biệt danh này, thậm chí có vài gã rảnh rỗi không có gì làm còn mở cược xem hôm sau cậu sẽ chạy qua nơi nào.
Mà Trương Đạt Dã thì chẳng hiểu ra sao. “Đạt Dã chạy như điên” là cái quỷ gì? Ai đặt cái biệt danh vớ vẩn này? Cậu chỉ chạy bộ bình thường thôi, chạy như điên hồi nào?
Goodman không nhịn được xen vào: “Được rồi được rồi. Chú đã biết cậu trai này thì không cần nói gì thừa thãi cả. Nói thẳng nhé, em trai Đạt Dã hơi hứng thú với quán rượu của chú một chút xíu xiu. Cậu ấy thương hại lão già sắp về hưu là chú nên định mua lại. Chú cho cái giá quy định đi.”
Bob nghe câu này thì đặt ly rượu xuống, “thành khẩn” nói: “Ồ, ánh mắt anh bạn trẻ không tồi đâu. Quán rượu này là quán lâu đời, được tôi kinh doanh suốt ba mươi năm đấy. Quán có cả đống khách hàng quen, thu nhập mỗi tháng ít nhất phải từng này!”
Lão Bob vừa nói chuyện vừa xòe năm ngón tay vươn tới. Trương Đạt Dã cũng không hiểu lão ta muốn nói năm mươi nghìn hay năm trăm nghìn nữa.
“Nếu đã là Goodman giới thiệu, tôi chỉ có thể nể mặt nó. Chỉ cần cậu đưa tôi 12 triệu Belly thì tôi sẽ chuyển nhượng quán rượu này cho cậu ngay.”