Ấy... Không đúng! Hình như cậu quên tính đến vấn đề nộp thuế và món nợ 200 vạn Belly mua quán rượu...
Có nghĩa là lợi nhuận một ngày chỉ đủ tiền ăn hai ngày thôi á?
“Lợi nhuận kinh doanh quán rượu thấp như vậy sao?” Trương Đạt Dã mặt ủ mày chau, cứ vậy mãi thì cậu nghi ngờ không biết mình trả được món nợ 200 vạn Belly kia không nữa.
Thật ra, Trương Đạt Dã xem nhẹ một chuyện. Dù là băng hải tặc Mũ Rơm, khi mới đặt chân đến Skypiea thì chi phí ăn uống hàng ngày cho bảy người cũng chỉ khoảng 30 đến 50 vạn Belly mà thôi...
Suy nghĩ biến Tom trở thành minh tinh như Brook lóe lên rồi dập tắt. Trước khi không có gì ăn đến mức phải cạp đất, mình vẫn không nên làm vậy thì hơn. Với lại chưa chắc Tom đã thích thế.
Hai ngày sau đó đơn giản chỉ có rèn luyện, rút thưởng, mở tiệm.
Danh tiếng của Tom được hai nhóm khách trước tuyên truyền. Có người chỉ xem như câu chuyện ly kỳ nghe cho vui, cũng có người tin ngay lập tức. Bởi vì vùng biển này vô cùng rộng lớn, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Thành ra rất nhiều người nghe danh đến xem Tom, việc kinh doanh quán rượu có xu hướng ăn nên làm ra. Mỗi ngày, Tom chỉ cần đánh đàn là có thể kiếm được rất nhiều đồ ăn vặt.
Những vị khách thường đến quán rượu hóng hớt dần có thói quen mang chút đồ ăn vặt bên mình để tặng cho Tom, đồng thời kiểu gì cũng gọi thêm ít rượu, ủng hộ việc làm ăn của quán.
Không phải không có người chú ý tới Artoria xinh đẹp, chẳng qua nhìn cô có vẻ nhỏ tuổi quá nên không ai lân la bắt chuyện.
Chiều hôm nay, Trương Đạt Dã khóa cửa quán rượu, cưỡi xe bong bóng chở Tom và Artoria ra ngoài.
Chiếc xe bong bóng này trị giá một vạn Belly, dùng để đi mua đồ.
Khác với xe bong bóng một người cần tiến vào bên trong bong bóng để lái, bộ phận cơ giới của chiếc này được lắp đặt trên một bong bóng có hình donut, đằng sau gắn thêm một cái thùng xe.
Loại xe này khá giống với xe ba gác của Đại Chu trong phim Câu chuyện lớp học nấu ăn.
Thật ra nếu hình ảnh là một anh chàng đạp xe chở bạn nữ đằng sau thì có thể hình dung là mối tình đầu được.
Chứ nếu chàng trai lái xe ba gác chở cô gái ngồi trong thùng xe thì giống cụ ông chở cụ bà đi dạo hơn.
Hôm nay ông cụ Trương muốn dẫn bà cụ Artoria 15 tuổi và chú mèo cưng nhà họ ra ngoài mua vài món đồ, bao gồm nguyên liệu nấu ăn và... Den Den Mushi.
Lúc bàn giao quán rượu, lão Bob có giới thiệu người buôn rượu Gragas và để lại số ốc sên của hắn cho Trương Đạt Dã, chẳng qua là Trương Đạt Dã vẫn chưa mua Den Den Mushi thôi.
Den Den Mushi của quán rượu bị lão Bob mang theo. Không phải vì Den Den Mushi đắt, mà là vì lão không muốn đổi dãy số.
Bề ngoài Den Den Mushi gần giống với con ốc sên, có con to có con nhỏ, cứ bắt nó từ hoang dã rồi cài đặt thiết bị đặc thù là có thể sử dụng. Hình như Den Den Mushi cũng thích được loài người bắt, bởi vì như vậy tương đương với không lo về vấn đề cơm áo rồi.
Ba người chọn lựa một phen, cuối cùng chọn trúng một con Den Den Mushi phổ thông màu xanh nhạt, thêm ba con Den Den Mushi nhỏ nữa. Như vậy tương đương với mua một chiếc điện thoại bàn và ba chiếc di động.
Mua nguyên liệu nấu ăn xong, Trương Đạt Dã cưỡi xe quay về.
Artoria và Tom ở phía sau tò mò chọc chọc Den Den Mushi lớn, lại chọc chọc Den Den Mushi nhỏ. Nếu thấy chúng nó bị đánh thức thì cầm ít lá cây đút cho chúng nó.
Phần lớn thời gian Den Den Mushi đều trong trạng thái ngủ, thường thì chỉ khi nào có cuộc gọi hoặc muốn ăn uống thì mới tỉnh lại.
“Lần này may nhỉ, có thể mua được thịt Hải Vương. Mỗi tội hơi đắt thôi.” Trương Đạt Dã hỏi: “Tom biết cách nấu Hải Vương không?”
Hải Vương khá phổ biến tại Đại Hải Trình, nhưng hiếm có ngư dân đủ khả năng bắt chúng nên ngày thường không có để mà bán.
Động vật biển và Hải Vương không phải cùng một khái niệm. Nếu nói đến cách phân biệt thì động vật biển chính là động vật có vú bình thường trong biển, còn loại lưỡng thể mà không phải động vật có vú, gần với giống cá mới là Hải Vương.
Ví dụ như bò biển Mohmoo của băng hải tặc Arlong cũng chỉ có thể tính là động vật biển, mà bá chủ vùng biển cạn cắn đứt cánh tay của Shanks là Hải Vương.
So với động vật biển, tính tình của Hải Vương thường hung bạo hơn nhiều, thực lực càng mạnh, càng khó để đánh bắt, thành ra giá cả càng cao.
Tom còn đang hồi tưởng thực đơn, Artoria đã giành nói trước: “Đây là thịt cắt từ Hải Vương hình cá, có thể cân nhắc các phương pháp nấu nướng như hầm, cách thủy, chiên, rán vân vân. Nếu muốn hầm thì cần phối nguyên liệu là...”
“Khoan khoan khoan. Sao cô lại biết rõ thế hả?” Trương Đạt Dã nghe Artoria liệt kê tỉ mỉ cả đồ ăn kèm và gia vị thì không nhịn được hỏi rõ.