“Đạt Dã không biết à? Rõ ràng mỗi ngày chúng ta đọc chung một tờ báo, trong chuyên mục mỹ thực của kỳ nào đó có giới thiệu mà.” Artoria hùng hồn phê bình: “Đạt Dã, chính cậu nói muốn mượn dùng báo chí để tìm hiểu thế giới này, sưu tập tình báo cần thiết cơ mà. Giờ xem ra chính cậu làm không đến nơi đến chốn.”
Trương Đạt Dã: “...”
Tôi bảo cô đọc báo là đọc cái đấy à? Thảo nào mỗi lần cô đọc báo đều tốn đồ ăn vặt đến thế, hóa ra là xem chuyên mục mỹ thực!
Quán rượu nhà chúng ta sớm muộn gì cũng bị cô ăn đến sạt nghiệp!
Về tới quán rượu, Trương Đạt Dã cất các loại nguyên liệu nấu ăn vào tủ lạnh. Den Den Mushi thì đặt trên quầy bar, số 0210 viết trên lưng nó chính là dãy số của nó. Số Den Den Mushi rất loạn, bao nhiêu số cũng có cả.
Trương Đạt Dã cầm ống nói lên, bấm dãy số 4396 của Gragas.
“Ring ring ring ring... cạch.”
Den Den Mushi trước mặt Trương Đạt Dã mọc ra bộ râu rậm màu cam, đôi mắt cũng thay đổi hình dạng, miệng phát ra giọng một ông chú chất phác: “Tôi là Gragas, xin hỏi ai thế?”
Ba người lần đầu tiên sử dụng Den Den Mushi đều tò mò nhìn biến hóa của nó, Tom còn lén lút như kẻ trộm, thò tay giật râu của nó.
Không sờ được gì cả, hình như bộ râu chỉ là hiệu quả ánh sáng sinh ra do phương thức đặc thù nào đó.
“Chào chú Gragas, đây là Quán rượu của Đạt Dã.” Trương Đạt Dã rất thắc mắc, không biết con Den Den Mushi ở bên kia có biến thành hình dáng của mình hay không: “Cháu cần đặt một nhóm rượu. Loại rượu và số lượng cứ theo lệ thường là được. Có thể đưa tới cho cháu luôn hôm nay được thì càng hay.”
Den Den Mushi râu rậm yên lặng một lát, sau đó thể hiện vẻ mặt bừng tỉnh. Ngoại trừ Tom, đây là lần đầu tiên mấy người Trương Đạt Dã thấy động vật có biểu cảm phong phú như vậy:
“Là cậu em ‘Đạt Dã chạy như điên’ đúng không! Địa chỉ giao hàng vẫn là chỗ Quán rượu của lão Bob nhỉ?”
“Vâng, số 221B phố Baker GR59. Địa chỉ vẫn thế.”
“Không thành vấn đề, sẽ giao tới trước năm giờ.”
“Cảm ơn ạ.”
“Cạch.” Den Den Mushi phát ra âm thanh cúp máy, nhắm mắt lại rơi vào trạng thái ngủ say, bộ râu rậm rạp trên mặt cũng chầm chậm biến mất.
“Đúng là một sinh vật thần kỳ.” Artoria vịn hai tay lên mặt bàn, chỉ lộ ra nửa phần gương mặt nhìn thẳng Den Den Mushi.
Trương Đạt Dã nghi ngờ cô gái này đang giả vờ đáng yêu, đùa một câu: “Đúng là rất thần kỳ, cũng không biết ăn ngon không nhỉ.”
Ánh mắt Artoria lóe lên tia nóng lòng muốn thử, Den Den Mushi đang say giấc mộng bừng tỉnh, trưng ra vẻ mặt hoảng sợ, muốn chạy trốn lại không dám nhúc nhích.
“Đừng sợ, đừng sợ. Tao đùa thôi mà.” Trương Đạt Dã xoa nhẹ lớp vỏ của Den Den Mushi trấn an: “Vẫn nên nghiên cứu xem nên ăn thịt Hải Vương kiểu gì thì hơn.”
Artoria thoáng thất vọng, nhưng ngay sau đó đã đầy mong đợi tìm ra tờ báo kia, đưa trang có giới thiệu phương pháp nấu nướng Hải Vương cho Tom.
Tom cũng lấy ra bốn bản thực đơn tìm kiếm đồ ăn cụ thể, nước miếng gần như mất khống chế.
Nó vốn là mèo mà, khá là thiên vị với thức ăn loại cá, đặc biệt là thấy “cá lớn” thế này thì càng muốn nếm thử.
Trương Đạt Dã mặc kệ hai tên háu ăn này, định hoàn thành kế hoạch huấn luyện hôm nay trước khi Gragas đến.
“Vị này chính là chú mèo Tom chơi piano trong truyền thuyết đấy à?”
Gragas để đầu trọc, có bộ râu màu cam rậm rạp và cái bụng bia to tướng. Khá giống với hình dáng mà Den Den Mushi bắt chước.
Xưởng rượu của hắn nằm ở hòn đảo số 43, cách cảng ở hòn đảo số 44 rất gần. Hắn thường tự làm một ít rượu, cũng tiến hành thu mua các loại rượu đến từ hải ngoại.
“Là nó đấy ạ. Không ngờ cả chú cũng nghe đồn rồi.”
Gragas cười sang sảng: “Ha ha. Sợ là không lâu nữa chuyện này sẽ truyền khắp quần đảo Sabaody, em trai chuẩn bị sẵn tâm lý quán rượu sẽ nổi tiếng đi!”
“Chỉ mong đừng chọc phải phiền toái gì là tốt rồi.” Trương Đạt Dã hỏi: “Có đủ rượu cháu muốn không?”
“Đều ở đây cả, em trai kiểm tra lại đi.” Gragas chỉ vào xe ngựa sau lưng.
Xe ngựa cũng lắp đặt bằng bong bóng, tính năng giảm xóc hàng đầu. Hai công nhân đang khiêng từng rương rượu xuống… Bình thường đều dùng chai để đựng rượu, chỉ khi nào khách yêu cầu thì Gragas mới dùng thùng để chứa. Nhưng thường thì chỉ có người đi đường biển thời gian dài mới đặt rượu trong thùng.
Trương Đạt Dã cầm danh sách kiểm kê số lượng: “Tom, Artoria, mau ra giúp đỡ đưa số rượu đã kiểm vào hầm rượu đi.”
“Cô bé, mèo con, vẫn là để tôi làm cho thì hơn, mấy thứ này nặng lắm... đấy...”
Gragas khiếp sợ nhìn Tom ôm lấy một cái rương to hơn cả nó lắc lư đi vào trong quán rượu, Artoria chồng ba rương ôm lên mà chẳng hề tốn sức: “Cảm ơn ý tốt của chú, chúng tôi làm được.”
“Ờ... à.” Gragas gãi bộ râu quai nón: “Xem ra cô gái nhỏ này cũng không phải người tầm thường.”