[Giáp vai của Thụy Manh Manh: Một phần hắc giáp của chiến sĩ quân đội hùng mạnh Thụy Manh Manh, lực phòng ngự kinh người, thu thập trọn bộ mới có thể phát huy hiệu quả lớn nhất.]
Quả nhiên, nguyên bộ hắc giáp phải từ từ thu thập, xem thử cái tiếp theo:
[Máy tính cá nhân của Cát Tiểu Luân: Một cái máy tính bình thường, bên trong lưu trữ trò chơi và tài liệu học tập thời đại học của Cát Tiểu Luân.]
Máy tính này chắc vô dụng rồi, không có internet thì không chơi game được. Cát Tiểu Luân là sinh viên mỹ thuật, tài liệu học tập của cậu ta ở thế giới này chắc cũng không phát huy được tác dụng gì, văn hóa không thông, lịch sử, văn học vân vân cũng chỉ có thể lấy ra đọc cho đỡ buồn.
Trương Đạt Dã cất đồ, tiếp tục luyện thể năng một lúc rồi mới mới rửa mặt nghỉ ngơi.
Hôm sau, người dậy sớm nhất là Thụy Manh Manh, lúc đám Trương Đạt Dã xuống lầu thì Thụy Manh Manh đã lau sạch toàn bộ bàn. Đây là quy định khi cô ấy làm công ở nhà hàng lúc trước. Ngoại trừ phải lập tức dọn bàn sau khi khách ăn xong thì còn phải lau tất cả bàn một lượt trước khi mở cửa. Sau khi đóng cửa phải lau lại thêm lượt nữa.
Nhân viên mới nhận việc mấy ngày đầu luôn biểu hiện rất tích cực, có mấy người nhanh chóng bị nhân viên cũ đồng hóa, cũng có người sẽ duy trì trạng thái này đến khi kết thúc kỳ thử việc mới dần khôi phục trạng thái bình thường.
Thụy Manh Manh đại khái vẫn còn ở trong trạng thái này.
Trương Đạt Dã nhìn Thụy Manh Manh cần cù thì nói: "Không cần dậy sớm thế đâu, hơn mười một giờ chúng ta mới mở cửa mà."
"Ồ, không sao đâu sếp, hôm nay tôi cảm thấy dồi dào sức lực, dùng mãi không cạn!" Thụy Manh Manh gồng cánh tay, thoạt nhìn tràn đầy sức sống.
Trương Đạt Dã cũng lười sửa lại xưng hô, sếp thì sếp vậy, có thể là thói quen của Thụy Manh Manh.
Lúc này, Tom chạy ra ngoài cửa lấy sữa bò và báo vào cất kỹ, giật giật vạt áo của Trương Đạt Dã, chỉ vào ba chai sữa, lại đếm số người ở trong quán.
"À phải rồi. Lát nữa chạy bộ sáng tiện thể đi tìm Miok đặt thêm một phần sữa bò nữa." Trương Đạt Dã xoa đầu Tom rồi nói với Thụy Manh Manh: "Mỗi ngày chúng tôi đều chạy bộ buổi sáng, có muốn chạy cùng nhau không?"
Thụy Manh Manh thầm ghi nhớ buổi sáng còn cần lấy sữa bò và báo, sau đó nhìn Trương Đạt Dã và Artoria mặc quần áo thể thao, gật đầu nói: "Chạy bộ sáng sớm à? Tôi sẽ đi thay quần áo ngay."
Trông cô như thế chắc là cảm thấy chạy bộ sáng là hoạt động tập thể hoặc là văn hóa doanh nghiệp gì đó. Giống mấy tiệm cắt tóc, khách sạn sáng sớm đều sẽ hô khẩu hiệu vậy.
Bởi vì mỗi ngày đều học đánh nhau thế nào nên Trương Đạt Dã đặt bộ quần áo thể thao màu vàng kẻ đen, hơi có ý bắt chước Lý Tiểu Long, thỉnh thoảng còn hét lên: “A đánh!”.
Quần áo thể thao của Artoria màu xanh lam, của Thụy Manh Manh là màu đen, Tom cũng thay bộ quần áo thể thao màu đỏ kinh điển.
Nếu có thêm một người gia nhập với bọn họ, mặc bộ quần áo thể thao màu xanh lục là có thể thành năm Bé Phúc rồi.
Bé Phúc: Linh vật của Thế vận hội mùa hè Bắc Kinh.
Bé Phúc: Linh vật của Thế vận hội mùa hè Bắc Kinh.
Hiện tại thể lực của Trương Đạt Dã cũng đã hơn xưa, nửa tiếng là có thể chạy gần mười cây số, đấy là còn chưa dốc toàn lực, cố gắng chút nữa thì có thể vượt kỷ lục thế giới một lần, coi như xứng cái danh "Đạt Dã chạy như điên".
Tom thì vẫn như trước, chạy được một lúc đã chơi xấu không chịu đi, cuối cùng vinh quang trở thành phụ trọng trên vai Trương Đạt Dã.
Lượng vận động nhỏ như vậy không phải vấn đề gì với Artoria, ngược lại là Thụy Manh Manh rõ ràng mới trở thành chiến sĩ siêu cấp hôm qua, hôm nay chạy cả mười cây cũng không có vấn đề gì.
Không hổ là người bị Lôi Na phạt bơi tự do năm mươi cây số chỉ vì đánh nhau với Úy Lam trên tàu Cự Hạp, thể lực này đúng là không chê vào đâu được.
Hôm nay không thể gặp được Miok, họ đành đến trạm sữa giao tiền thêm đơn đặt hàng.
Bữa sáng vẫn do Tom nấu, Thụy Manh Manh theo giúp đỡ, cô thật sự muốn học.
Thụy Manh Manh gần như dính lấy thầy Tom cả buổi sáng. Xét thấy chuyên ngành thầy Tom có thể dạy quá nhiều, một chốc một lát cô cũng chưa nghĩ ra ngoại trừ nấu ăn thì nên học cái gì.
Huống chi không phải lúc nào Tom cũng có hứng dạy học. Một khi nó lên cơn lười thì không ai cản được, thỉnh thoảng còn sai bảo Thụy Manh Manh bưng trà rót nước, bóp vai đấm chân.
Tom mà là người thì làm thế dễ liên tưởng đến quy tắc ngầm lắm. Nhưng nhìn tình huống hiện tại thì ai cũng chỉ có thể nói là Thụy Manh Manh đang nựng mèo.
Cho nên hai thành phần này đều kiếm hời, chỉ có Trương Đạt Dã luyện kiếm đến đổ mồ hôi mà thôi.
Đến trưa, quán rượu mở cửa, khách hàng lục tục tiến vào, Thụy Manh Manh bưng khay đưa rượu tới từng bàn.