Có một khách quen ngồi thẳng trước quầy rượu, nâng ly hỏi: "Em trai Đạt Dã, tìm đâu ra nữ phục vụ xinh đẹp thế đấy?"
"Sao ai cũng hỏi câu này? Tôi vừa tuyển hôm qua." Trương Đạt Dã nghe người ta hỏi một đằng, mình trả lời một nẻo: "Bảo vệ nhà chúng tôi ngồi đây mỗi ngày cũng không thấy mấy người lũ lượt kéo đến khen. Cô ấy không đẹp à?"
"Chậc." Người này uống một ngụm rượu, nhìn sang Artoria rồi nhỏ giọng nói: "Không giống nhau. Artoria xinh lắm chứ, nhưng mà... Thôi, cậu em không hiểu đâu."
Hắn muốn nói là Artoria ngoại trừ có gương mặt đẹp thì muốn chỗ nào không có chỗ nấy. Đã thế phong thái cô quá ưu tú, làm cho đám người bọn họ muốn bắt chuyện cũng không dám. Nhưng Thụy Manh Manh thì khác, muốn gì có đó, thoạt nhìn còn dễ bắt nạt nữa chứ.
Nhưng hắn sợ nói cho hết lời sẽ bị đánh, chỉ có thể phanh lại cấp tốc.
Trương Đạt Dã khinh thường: "Tôi nói cho mấy người biết, đừng có ôm ý đồ xấu gì đấy, nếu không tự gánh vác hậu quả. Tôi không chịu trách nhiệm tiền thuốc men với phí mai táng đâu."
"Không nghiêm trọng như vậy chứ? Tôi không phải là loại người đó."
Ờ, anh chỉ là tên háo sắc đơn thuần, lòng muốn nhưng không dám. Trương Đạt Dã không để ý tới hắn nữa, quay sang nói với Thụy Manh Manh: "Nếu có người muốn bắt nạt cô thì cứ ra tay thẳng luôn, không cần khách sáo."
"Hả?" Thụy Manh Manh chưa gặp ông chủ nào bảo nhân viên đánh khách bao giờ. Cô không tin cho lắm: "Nhưng tôi sợ nếu ra tay nặng quá thì phải làm sao?"
Trương Đạt Dã không bận tâm cho lắm: "Không dám ra tay thì ra chân cũng được."
"..."
Thế chẳng phải càng nặng à... Nhưng cuối cùng Thụy Manh Manh đã hiểu ý của Trương Đạt Dã, nếu là để bảo vệ bản thân thì ra tay nặng chút cũng không sao.
Sau khi có Thụy Manh Manh, Trương Đạt Dã rảnh hơn hẳn, gần như chỉ cần ngồi sau quầy rượu uống trà, đọc báo, ngồi đợi thu tiền.
Nhưng cậu cũng không nhàn rỗi thật mà tập trung nghe đám khách nói chuyện phiếm.
Có hai người nhắc đến chuyện hôm qua Thiên Long Nhân đến Sabaody, công khai bàn tán sự phô trương của Thiên Long Nhân đa phần không có vấn đề gì, chỉ cần đừng oán giận là được.
Nhưng nói về chủ đề một lát đã áp lực, thế là đổi sang chủ đề khác.
Người béo hơn trong hai người chớp mắt, thì thầm vẻ bí mật: "Có nghe nói gì chưa? Hôm qua vùng đất trái phép xảy ra nổ liên hoàn đấy."
Trương Đạt Dã vểnh tai, đây mới là tin mà cậu muốn biết.
Tên gầy hơn khinh bỉ: "Có gì đáng ngạc nhiên, hôm nào vùng đất trái phép không nổ tung mới là tin lớn đấy? Mấy tên kia mà đánh nhau thì có chuyện gì mà không làm đâu?"
Tên mập nghẹn lời: "Thì... cũng đúng. Nhưng lần này khác, hình như lần này là một ‘phòng Nhân Gian’ nổ tung, cả tiệm đều bị nổ bay."
"Phòng Nhân Gian." Tên gầy có hứng thú: "Thì cũng chẳng phải thứ tốt gì, nổ rồi thì đáng đời. Nói nghe kỹ hơn xem nào."
Tên mập cười gian: "Vậy anh mời ly này."
"... Được, anh mau nói đi!"
"Hì hì, cái tiệm đấy thảm lắm, cũng không biết dùng bao nhiêu thuốc nổ. Nghe nói cả tiệm bị nổ bay giữa trời mười phút, cuối cùng đến lúc rơi xuống thì chẳng có lấy một mảnh gỗ lành lặn."
Tên gầy lập tức phủ định một phần sự thực: "Bay mười phút chắc chắn là khoác lác, có lẽ là sức nổ khủng bố là thật thôi. Người bên trong thế nào?"
Tên mập có vẻ thừa nhận cách phủ định của tên gầy, gật gù đắc ý đáp: "Thì chết hết thôi. Bốn người đeo vòng, hai người không đeo, có lẽ là nô lệ, nhân viên cửa tiệm hoặc là khách, cả người nổ đen xì, chậc chậc chậc..."
"Kinh doanh loại này chết rồi thì trách ai được? Nhưng bốn nô lệ kia xui xẻo thật. Ơ không đúng, một cửa tiệm chỉ có bốn nô lệ ư?"
"Nghe nói là được người ta cứu. Chắc cửa tiệm kia nhận nô lệ gì ghê gớm lắm, bị người thân của người ta đánh tới cửa. Vì trả thù nên mới nổ cả tiệm."
...
Trương Đạt Dã nghe một lúc, phát hiện mọi người không hề cảm thấy ngạc nhiên vì vụ nổ xảy ra ở khu vực trái phép, thậm chí còn cho rằng chuyện này rất đỗi bình thường.
Rất nhiều người nhìn thấy chuyện ngôi nhà bay lên trời, nhưng khi bọn họ nói ra thì ai nấy đều cho rằng bọn họ đang chém gió. Nếu thật sự mạnh đến vậy thì sẽ khiến căn nhà nổ ngay lập tức, làm sao có thể lơ lửng trên trời được?
Những người chứng kiến đều bất lực, thời buổi này nói thật không ai tin.
Chuông cửa vang lên, hai người đàn ông mặc vest trắng, đeo cà vạt đen, đội mũ đen bước vào. Một người đội mũ cao hơn, một người đội mũ thấp hơn, Trương Đạt Dã nhìn thoáng qua rồi cụp mắt xuống, cách ăn mặc này rất lạ lùng nhưng cũng khá quen mắt.
Trương Manh Manh cầm khay đi tới: “Hoan nghênh ghé thăm!”
Hai người tùy tiện gật đầu, ngồi xuống vị trí trong góc, gọi rượu rồi thì thầm to nhỏ với nhau.
Sau khi Trương Manh Manh đem rượu đến cho bọn họ thì trở lại cạnh quầy, Trương Đạt Dã hỏi: “Có nghe hai người đó đang nói chuyện gì không?”