Thụy Manh Manh suy nghĩ một thoáng: “Một người đang phàn nàn: ‘Sao chúng ta phải điều tra chuyện này?’, người còn lại thì khuyên: 'Đừng phàn nàn nữa, ngồi đây một lát rồi tìm đại vài người để hỏi chuyện, sau đó về viết báo cáo là được rồi.’ Đại khái là như vậy, tôi không nghe thấy gì khác.”
Chẳng phải tổ chức CP đấy à? Trương Đạt Dã có tật giật mình.
“Có cần tôi đi nghe ngóng thêm không?” Thụy Manh Manh cảm thấy Trương Đạt Dã rất để ý đến hai người kia.
“Không cần đâu, nên làm gì thì làm đó là được.” Trương Đạt Dã ra hiệu Trương Manh Manh không cần để ý, sau đó dặn Artoria chú ý hai người kia.
Artoria liếc nhìn một vòng: “Chỉ xét đến ‘khí tức’, không ai trong các vị khách mạnh hơn cậu đâu.”
Trương Đạt Dã lập tức yên tâm hơn rất nhiều.
Một lát sau, hai người đàn ông mặc vest cầm cốc, thoải mái dựa vào quầy rượu. Tên mũ cao bắt chuyện với Trương Đạt Dã, tên mũ thấp lại nghiêng sang một bên như đang ngẩn người ngắm gió.
“Trông cậu chủ quán lạ mặt nhỉ.”
Trương Đạt Dã đặt tờ báo vờ vịt cầm trong tay xuống: “Tôi à? Tôi vừa tiếp quản quán rượu này một tháng trước.”
Tên mũ cao khen ngợi: “Thế à? Mới một tháng ngắn ngủi mà trông có vẻ kinh doanh tốt hơn lúc lão Bob làm nhiều.”
“Ra là khách quen à? Cảm ơn vì đã ủng hộ. Thế thì phải uống thêm một ly chứ nhỉ?”
Cảm ơn những vị khách mắc hội chứng bốc phét liên tục đến nói chuyện với Trương Đạt cả tháng nay, giúp cậu quen dần với việc tiếp chuyện người lạ. Đã thế còn có khả năng mặt lạnh tanh tìm được chỗ trống để bán thêm rượu.
“... Ừ thì thêm một ly nữa.” Tên mũ cao không hiểu sao là khách quen thì phải uống thêm một ly, chỉ là cũng không từ chối.
Trương Đạt mở chai rượu đắt nhất, rót cho hai người mỗi người một ly.
Tên mũ thấp: “...”
Thế quái nào lại rót rượu cho tôi vậy. Anh ta mới nói muốn uống thêm một ly, tôi có bảo gì đâu...
Hai người gượng gạo uống một hớp rượu: “Chúng tôi muốn hỏi thăm cậu chủ quán một chuyện.”
Trương Đạt Dã ra dấu mời nói: “Ngài nói đi.”
Tên mũ cao nhìn quanh quất, ra vẻ thần bí hỏi: “Dạo này cậu có thấy ai đáng ngờ không?”
Trương Đạt Dã chớp mắt: “Có đấy.”
Có thật á? Tên mũ cao lập tức lên tinh thần, tên mũ thấp cũng nghiêng tai lắng nghe: “Ai vậy?”
Trương Đạt Dã tiện tay chỉ là hai người bọn họ. Cả tiệm chỉ có hai người bọn họ đáng ngờ nhất.
“Cậu...” Tên mũ thấp đang muốn nổi giận, lại bị tên mũ cao ngăn lại. Hắn lấy một tấm thẻ chứng nhận trong túi ra cho cậu xem.
“Chúng tôi là nhân viên điều tra của Chính Phủ Thế Giới đóng tại quần đảo Sabaody. Xin hãy phối hợp điều tra.”
Trương Đạt Dã cũng nhìn tấm thẻ chứng nhận cẩn thận. Đây là lần đầu tiên cậu thấy có người ở thế giới này trình giấy chứng nhận ra, cũng không phân biệt được thật hay giả, chỉ có thể gật đầu: “Được thôi, tôi chắc chắn sẽ hợp tác.”
“Vậy xin cậu cẩn thận nhớ lại xem, gần đây cậu có tiếp xúc với ai đáng ngờ không?”
Trương Đạt Dã ngẫm nghĩ một lúc, bỗng nảy ra ý tưởng: “Nếu nói vậy, hôm trước tôi thật sự gặp một người khá đáng ngờ. Hắn ta tên Bernice, là một thương nhân.”
Tên mũ cao cẩn thận ghi lại những điểm quan trọng mà Trương Đạt Dã nói: Tháng trước Bernice đến đây, nói dối mình là khách quen của quán rượu rồi hỏi thăm tin tức. Hắn ta có thực lực không cần sợ hãi hải tặc bình thường, là người xảo trá, thận trọng, từng mua tàu ở đảo Thất Thủy.
“Cảm ơn sự hợp tác của cậu.” Tên mũ cao trả tiền rượu rồi dẫn tên mũ thấp rời quán rượu.
Artoria hỏi: “Đạt Dã, hai người đó là ai vậy?”
“Bọn họ nói mình là quan chức của Chính Phủ Thế Giới, không rõ thuộc bộ phận nào, nhưng tôi đoán chắc là bên CP5.” Nguyên nhân chủ yếu là ngoài CP0 và CP9 ra thì Trương Đạt Dã chỉ từng nghe nói đến CP5. Hơn nữa, CP9 và CP0 chắc chắn không có nhân viên gà mờ như hai người họ.
“Cậu muốn mượn sức mạnh của Chính Phủ Thế Giới để tìm người kia à?”
Trương Đạt Dã cười đáp: “Cũng không tính là như thế. Cô cũng nghe rồi còn gì, tôi nói toàn sự thật thôi. Bernice đáng ngờ là thật, nếu có thể tạo phiền toái cho hắn ta là tốt nhất, còn nếu không được thì cũng chẳng tổn thất gì. Tôi chỉ phối hợp với công việc của người ta thôi.”
...
Sau khi hai người đàn ông mặc vest ra khỏi quán rượu, tên mũ thấp hỏi: “Không phải anh nói hỏi đại rồi về báo cáo là được à? Ghi chép cẩn thận thế làm gì?”
Tên mũ cao lấy quyển sổ nhỏ ra, khoanh tròn dòng chữ “đảo Thất Thủy”, đắc ý nói: “Thì tại có thu hoạch bất ngờ mà!”
Tên mũ thấp nghĩ đến chuyện gì: “Ý của anh là...”
Tên mũ cao gật đầu: “Hì hì, trưởng quan ngớ ngẩn của chúng ta đang định điều tra chứng cứ phạm tội của một nhóm thợ đóng tàu trên đảo Thất Thủy đấy. Vừa hay tên đáng nghi này lại dính líu đến đảo Thất Thủy, không tra mà nói được à?”
Đương nhiên, những đặc công bình thường như bọn họ không biết đến kế hoạch của Vua Bóng Tối, bọn họ chỉ biết trưởng quan đang điều tra tin tức về phương diện đó, hơn nữa tin này rất quan trọng.