- Nhìn không ra thiên phú của trưởng lão Vương Đằng xuất chúng, không ngờ ngay cả thiên phú đệ tử của hắn cũng không kém.
- Hừ, cũng không biết thực lực thế nào.
- Xoát.
- Xoát.
Gần như đồng thời, sư huynh đệ Phương Húc đã dùng một chiêu đánh bại đối thủ, cuối cùng còn liếc nhìn nhau một cái.
- Mẹ nó, vừa mới xảy ra chuyện gì vậy?
Dưới lôi đài, một đệ tử vuốt vuốt đôi mắt của mình ngây ngô hỏi.
- Tê, hai người này là ai vậy? Cực kỳ hung mãnh, không ngờ lại có thể dùng một chiêu đánh bại đối thủ, ta cũng còn không thấy rõ đây.
- Ta thấy hai người này hoàn toàn không kém hơn sư huynh Phương Vô Nhai.
- Tuy hai người bọn họ có chút thực lực, nhưng làm sao có thể so với sư huynh Phương Vô Nhai.
- Lời này của ngươi không đúng rồi, tuy sư huynh Phương Vô Nhai lợi hại nhưng hai người kia cũng không kém.
- Núi Vô Danh? Chẳng lẽ hai người này là đệ tử của Vương trưởng lão.
Thời gian kế tiếp, hai người Phương Húc và Ngô Hoành lại tiếp nhận mấy trận khiêu chiến, đều là một chiêu đánh bại đối thủ, thành công tấn cấp vào vòng thi đấu thứ hai.
- Phương Húc của núi Vô Danh thủ lôi thành công, tiến vào vòng thi đấu tiếp theo.
- Ngô Hoành của núi Vô Danh thủ lôi thành công, tiến vào vòng thi đấu tiếp theo.
- Đệ tử nội môn Tô Liệt thủ lôi thành công, tiến vào vòng thi đấu tiếp theo.
-
Vòng sàng chọn thứ nhất, đảo mắt đã qua gần bốn giờ.
Càng về sau, khiêu chiến càng thêm kịch liệt, không có thời gian cho bọn hắn chờ đợi và quan sát.
Tất cả mọi người muốn tìm quả hồng mềm khiêu chiến, thành công tấn cấp, nhưng càng về sau lại càng khó khăn, mỗi người đều dốc hết toàn lực.
- Đông!
Nương theo một tiếng trống vang lên, vòng sàng chọn thứ nhất kết thúc.
Tổng cộng có hơn 300 người tiến vào vòng thi đấu thứ hai.
Phương Húc và Ngô Hoành cũng phát hiện một số đối thủ không tệ, tỉ như, đệ tử nội môn Phương Vô Nhai, đệ tử nội môn Từ Vi, đệ tử nội môn Tô Liệt, đệ tử ngoại môn Vương Nhị Ngưu, đệ tử ngoại môn Tào Hân. . .
Đương nhiên, nói không tệ cũng chỉ là tương đối mà nói, nếu nói nghiêm túc thì chỉ sợ không có mấy người có thể tiếp được mấy chiêu của bọn họ.
- Sư đệ, lần này chúng ta chỉ cần tiến vào top 19 là được rồi, không cần biểu hiện quá mức.
Phương Húc thấp giọng với Ngô Hoành.
- Yên tâm đi, sư huynh, ta biết.
Ngô Hoành nhẹ gật đầu.
Trước khi rời khỏi núi Vô Danh, sư tôn từng nói với hai người bọn hắn:
- Lần thi đấu này không cần biểu hiện quá kiêu ngạo, chỉ cần bảo đảm tiến vào trước 19 là được rồi, thứ tự không quan trọng.
Tuy nói hai người đều nghe hiểu được, nhưng lần thi đấu này cũng không thể làm xấu uy danh của sư tôn.
Một đệ tử mày kiếm mắt sáng đi đến trước người trưởng lão chấp pháp Ngụy Võ, cung kính nói:
- Sư tôn, đã sắp xếp xong thứ tự đối chiến vòng thứ hai.
Ngụy Võ khẽ gật đầu, âm thanh to truyền khắp toàn trường:
- Vòng thi đấu thứ hai chính thức bắt đầu.
Theo âm thanh của trưởng lão chấp pháp vang lên, phía trên mười lôi đài xuất hiện mười gã chấp sự.
Hơn 300 người bắt đầu thay phiên đối chiến trên lôi đài.
Cũng không lâu lắm đã đến lượt Phương Húc.
- Phương Húc của núi Vô Danh đối chiến với đệ tử ngoại môn Tô Thiên Quân.
Phương Húc vừa mới lên đài, lông mi đã nhíu lại.
Khi hắn vừa mới bái nhập Thiên Thánh tông đã từng bị gia hỏa tên là Tô Thiên Quân khi dễ.
Nơi có người thì có thế lực đoàn thể, mà Tô Thiên Quân ỷ vào ca ca của mình là đệ tử nội môn Tô Liệt, tăng thêm Tô Liệt bái một vị trưởng lão nội môn làm thầy, chuyện này càng cổ vũ hắn càng phách lối hơn.
Cho nên bên cạnh Tô Thiên Quân không thiếu một số chó săn, bình thường cũng không ít khi dễ một chút đệ tử không có bối cảnh.
Trong đó bao gầm cả Phương Húc, cũng từng bị Tô Thiên Quân khi dễ mấy lần.
Căn cứ nguyên tắc đánh không lại thì gia nhập, lúc trước Phương Húc đã chuẩn bị liếm láp mặt tham gia vào đoàn thể này, không biết sao hắn còn chưa kịp thực hiện mục tiêu này đã bị Vương Đằng thu làm đệ tử, mang đến núi Vô Danh.
Vừa nghĩ tới sư tôn và tu vi của hắn hiện tại, lông mày Phương Húc lập tức nới lỏng.
Lấy thực lực của mình bây giờ, giống như cũng có thể khi dễ Tô Thiên Quân này.
Cho dù ca ca Tô Liệt của hắn đến thì thế nào, bằng vào bản sự của hắn hiện tại, gặp Tô Liệt cũng chỉ một chiêu mà thôi.
- Thì ra là tiểu tử ngươi, ngươi tên là cái gì nhỉ? Mấy tháng này đều không nhìn thấy ngươi, ngươi chạy đến ổ chó nào trốn rồi?
Tô Thiên Quân nhìn Phương Húc đối diện, giống như nhớ ra cái gì đó.
Lúc ấy hắn đã phái mấy tên tiểu đệ đi tìm tiểu tử này nhiều lần, đáng tiếc ngay cả bóng người cũng không nhìn thấy.
Dù sao thì đoàn thể của hắn là dựa vào thu lấy tài nguyên của một số đệ tử phổ thông để phát triển, lúc ấy thiếu mất một người chính là thiếu một phần thu nhập.