- Đúng vậy, đúng là đã lâu không gặp, ta cũng rất nhớ ngươi đây.
Phương Húc mỉm cười nhìn Tô Thiên Quân.
Lần này hắn cũng phải khi dễ trả lại hết mới được.
- Há, thật sao? Không biết bây giờ sư đệ đang ở đâu? Đến lúc đó sư huynh xong đi bái phỏng một chút.
Tô Thiên Quân ngoài cười nhưng trong không cười nói.
Lần tỷ thí này cố nhiều đại lão đang nhìn như vậy, hắn cũng không dám quá phách lối, mà ca ca của hắn chỉ là một đệ tử nội môn, còn không phải tông chủ của Thiên Thánh tông.
Nhưng mà chỉ cần hiện tại hắn biết tiểu tử này núp ở nơi nào, đến lúc đó có thể âm thầm mang theo một chút tiểu đệ đi phá rối đối phương.
Đến lúc đó nhất định phải làm cho tiểu tử này giao đủ phí dụng mấy tháng này. . . Không, phải giao nhiều hơn mấy lần, dù sao hắn hao phí để tìm người cũng không ít.
- Hiện tại sư đệ đang ở núi Vô Danh, đến lúc đó hoan nghênh sư huynh đến đây bái phỏng.
Phương Húc vẫn như cũ hòa hòa khí khí nói ra.
Núi Vô Danh?
- Sao lại có chút cảm giác quen thuộc?
Tô Thiên Quân gãi đầu một cái.
Vừa rồi khi chấp sự hô đối chiến thì hắn đã cảm thấy có chút quen thuộc, hiện tại là càng nghe càng cảm giác giống như nghe qua ở đâu rồi.
- Tê ~, chẳng lẽ là ở sơn phong của vị trưởng lão mới lên cấp kia?
Tô Thiên Quân khẽ giật mình.
Làm đầu lĩnh lưu manh ngoại môn Thiên Thánh tông, hắn vẫn phải nắm giữ một số tin tình báo cơ bản, cũng giống như sơn phong của một ít trưởng lão ở, môn hạ đệ tử của bọn họ có những ai, có người thân ở ngoại môn hay không. . .
Muốn lẫn vào được không chỉ phải có bối cảnh, mà còn phải có một cái đầu thông minh.
Trừ phi bối cảnh của ngươi quá cứng rắn, mà ngươi có phá thế nào cũng sẽ không phá nát.
Đương nhiên kết quả cuối cùng khẳng định là làm những người sau lưng mình không còn.
Làm một trưởng lão cái mới lên cấp, theo lý mà nói hẳn phải rất nổi danh trong tông môn, nhưng hết lần này tới lần khác, vị trưởng lão này khác biệt, thường xuyên bế quan, cũng không đi lại trong tông môn quá nhiều, ngoại trừ một số người từng quen hắn trước kia ra thì những người khác đều tương đối ít hiểu biết về hắn.
Giống như hiện, một số đệ tử trong tông môn cũng chưa chắc biết người này, hắn vẫn là nghe ca ca hắn nói, mới biết được chỗ ở của vị trưởng lão kia tên là núi Vô Danh.
Nhưng hắn lại không nghe ca ca Tô Liệt của hắn nói về chuyện vị trưởng lão kia có đệ tử?
Chẳng lẽ tiểu tử này đang gạt mình? Hoặc là tiểu tử này chỉ đang cậy thể vị trưởng lão kia, đi đến núi Vô Danh làm một tên đệ tử tạp dịch?
- Sư đệ, có cơ hội sư huynh sẽ đi bái phỏng ngươi, hiện tại chúng ta vẫn là so tài xem hư thực đi.
Tô Thiên Quân mở miệng nói ra.
Tuy hắn không biết quan hệ giữa tiểu tử này và vị trưởng lão kia là như thế nào, nhưng hiện tại trên lôi đài giáo huấn hắn một trận cũng sẽ không vấn đề gì?
- Sư huynh, mời.
Phương Húc vẫn như cũ một mặt ý cười nhìn Tô Thiên Quân, đồng thời cũng cầm trường thương cõng ở sau lưng xuống.
Sư tôn từng nói, đối mặt với kẻ địch nhất định phải cẩn thận, cho dù thực lực của mình mạnh hơn cũng phải vận dụng toàn lực.
- Tiểu tử này. . .
Tô Thiên Quân nhìn Phương Húc tay cầm trường thương, sờ lên hai cây chủy thủ cất giấu trong tay áo, nhất thời cảm giác cả người không tốt.
- Sư đệ, chờ ta một. . .
Không đợi Tô Thiên Quân nói xong, một đạo thương ảnh đã bổ về phía hắn.
Tô Thiên Quân vội vàng né tránh, có nhưng đạo thương ảnh kia lại giống như lắp thiết bị truy tìm, bất luận hắn tránh né thế nào cũng không thể tránh được.
“Bành” một tiếng.
Tô Thiên Quân trực tiếp bị đánh bay, ở ngực đau nhức, trực tiếp ngã sấp trên lôi đài.
- Ta không đánh nữa, ta nhận thua.
Phương Húc giống như còn muốn lại đến một chút, nhưng Tô Thiên Quân nằm sấp trên lôi đài đã vội vàng la lớn.
Phương Húc vội vàng ngừng lại, nhìn về phía Tô Thiên Quân nằm rạp trên mặt đất có chút không biết nói gì, cái này nha, cũng quá có giác ngộ rồi.
Vốn hắn còn muốn bổ vài cái nữa, nào biết được gia hỏa này lại nhát gan như thế.
- Phương Húc của núi Vô Danh thắng, tiến vào vòng tiếp theo.
Lúc này, trên lôi đài chấp sự đi tới, tuyên bố.
- Thiên Quân, ngươi không sao chứ? Nhìn Tô Thiên Quân từ trên lôi đài đi xuống, Tô Liệt ân cần hỏi han.
Tuy đệ đệ này của hắn có chút bất tranh khí, nhưng dù sao cũng là đệ đệ ruột thịt của hắn.
- Ca, ta không sao, cũng chỉ là ở ngực có chút không thoải mái.
Tô Thiên Quân sờ lấy lồng ngực của mình nói.
- Yên tâm, chờ ta gặp tiểu tử này sẽ báo thù cho ngươi.
Tô Liệt nhìn bóng lưng Phương Húc đi xuống lôi đài, trong mắt lóe lên một đạo lãnh quang, đệ đệ của hắn cũng không phải dễ bị đánh như vậy. (đây là thói quen phổ biến của phản phái, bình thường đều là mang theo cả nhà đưa kinh nghiệm. )
- Ca, tiểu tử kia có quan hệ gì với vị trưởng lão của núi Vô Danh kia vậy? Ta nghe nói hiện tại hắn đang ở núi Vô Danh.
- Không biết, nhưng mà cho dù hắn là đệ tử của vị Vương trưởng lão kia thì cũng không quan hệ, yên tâm đi, chờ ta gặp phải hắn trên lôi đài sẽ giúp ngươi giáo huấn hắn.
Tô Liệt tự tin mở miệng nói.