Hai người đang chiến đấu trên lôi đài kia tuyệt đối là lợi hại nhất trong cùng cảnh giới, chí ít người cùng cảnh giới trong Thiên Thánh tông bọn họ hẳn là không có ai là đối thủ của hai người kia.
- Đúng vậy, nhưng mà ta cảm thấy người tên là Tu La kia lợi hại hơn, kiếm pháp của hắn rất lợi hại.
Ánh mắt Từ Vi sáng lên nói.
- Ừm, ta cảm thấy Từ sư muội nói có lý, người tên là Tu La có lẽ lợi hại hơn một chút.
Phương Húc nói theo.
- Ta cảm thấy vẫn là Lang Vương lợi hại hơn.
Ngô Hoành không nói gì, hắn chỉ có chút hưng phấn nhìn hai người trên lôi đài.
- Rống, có bản lĩnh thì cứng đối cứng với ta đi.
Tân Ba Đặc một chưởng đánh Tu La lui lại, sau đó lui về đằng sau mấy bước, kéo dài khoảng cách với Tu La.
Vừa mới hai người bọn họ nhìn như đánh cho lực lượng ngang nhau, nhưng thật ra là hắn vẫn luôn bị động bị đánh.
Tuy sau khi sử dụng Man Tượng ma thân thì tốc độ, lực phòng ngự và lực lượng của hắn đều tăng lớn, nhưng tốc độ chân chính vẫn có chút theo không kịp Tu La, mà lực lượng của Tu La cũng không nhỏ.
Hắn cũng chính là ỷ vào lực phòng ngự siêu cường của mình mới có thể ngăn cản công kích của đối phương, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy thì chắc chắn không được, hắn tiêu hao quá lớn, nếu còn kéo dài thời gian nữa thì người thua sẽ chính là hắn.
- Thực lực của ngươi rất không tệ, không hề kém hơn một số thiên tài của vương thành.
Vừa dứt lời, bóng người Tu La đã đột nhiên biến mất, chỉ lưu lại một tàn ảnh.
Đồng thời, xung quanh của Sư Vương Tân Ba Đặc đột ngột xuất hiện đem gần trăm đạo kiếm quang, đây không phải tốc độ quá nhanh sinh ra tàn ảnh, mà mỗi một đạo kiếm quang đều là một đạo công kích.
Đồng tử của Sư Vương Tân Ba Đặc co rụt lại, tóc gáy trên người dứng đứng lên, hắn cảm nhận được uy hiếp trí mạng, giống như mỗi một kiếm quang đều có thể đưa hắn vào chỗ chết.
Căn bản không kịp phản ứng, trên người hắn đã xuất hiện từng vết máu, máu tươi vẩy xuống trên lôi đài.
- A!
- Ngươi thua!
Một âm thanh bình tĩnh không mang theo bất cứ tia cảm tình nào vang lên.
“Oanh” một tiếng.
Một thân thể khổng lồ trực tiếp ngã xuống trên lôi đài.
Người xem nháy mắt yên tĩnh trở lại, nhưng sau đó lập tức bộc phát ra reo hò lớn hơn.
- A, vừa rồi đến cùng xảy ra chuyện gì thế? Ai có thể nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì không?
- Ta đã nhìn thấy kiếm quang đầy trời, sau đó Sư Vương Tân Ba Đặc thất bại.
- Đó là kiếm pháp gì, thật là lợi hại.
- Tu La thật sự là quá lợi hại, không hổ là nam thần của ta.
- Ha ha ha, ta phát tài rồi, ta đã đặt Tu La thắng 100 ngàn linh thạch, ha ha ha!
- Mẹ nó, cái tên phế vật Sư Vương này, không ngờ lại thua, hại ta thua nhiều linh thạch như vậy.
- Ô ô ô, xem ra ta phải bán nhà rồi, ta sắp không có chỗ ở.
- ...
Sau khi Tu La thắng lợi, người xem đều bộc phát ra reo hò vui sướng và chửi rủa cuồng loạn.
- Từ sư muội, Phương sư đệ, vẫn là ánh mắt của các ngươi lợi hại.
Phong Vô Cực đắng chát nói.
Sau khi Sư Vương ngã xuống, hắn cũng sắp phải bắt đầu trải qua khoảng thời gian túng quẫn.
- Nào có, ta chỉ đoán mò thôi.
Phương Húc nói.
- Đúng vậy, Phong sư huynh, ta cũng là đoán mò.
Từ Vi cũng nói theo.
Nàng không phải đoán mò, chủ yếu là khí chất lãnh khốc trên người Tu La thật sự quá hấp dẫn người, làm cho nàng không thể không tin tưởng hắn nhất định sẽ thắng.
- Tu La này đúng là rất lợi hại, một kiếm hắn thi triển sau cùng kia, chỉ sợ ngay cả ta cũng đỡ không nổi.
Phương Vô Nhai mặt không đỏ, tim không đập mạnh nói ra.
- Không sai, Ảnh Kiếm Quyết có thể thi triển ra gần trăm đạo kiếm quang, đích thật là đạt được chân truyền của Lão Quỷ kia.
Bên trong gian phòng, lão giả nhìn Tu La biểu hiện trên lôi đài, hài lòng nhẹ gật đầu.
- Tiểu Dương, chờ sau khi cuộc tranh tài kết thúc thì dẫn hắn tới gặp ta.
- Vâng, đại nhân.
Nam tử trung niên cung kính nói.
Lúc này, Tân Ba Đặc ngã trên lôi đài, nam tử trung niên trước đó cũng nở nụ cười xuất hiện lần nữa, ở phía sau hắn còn có hai thị vệ đi theo.
- Dẫn Sư Vương đi, trị liệu cho thật tốt.
- Vâng, quản sự.
Hai tên thị vệ giơ khiên Sư Vương đã hôn mê đi ra khỏi đấu trường.
- Tu La, ngươi còn muốn tiếp tục đấu võ như hai lần trước nữa không?
Nam tử trung niên tươi cười hỏi.
- Ừm.
Tu La nhàn nhạt ừ một tiếng.
Nam tử trung niên tiến lên mấy bước, nhìn về phương hướng khán đài, lớn tiếng nói:
- Vừa rồi chúng ta may mắn chứng kiến một trận đấu đặc sắc, tuy sau cùng Sư Vương Tân Ba Đặc bại, nhưng cũng để cho chúng ta lại một lần nữa thấy được Tu La cường đại.
- Tiếp đó, Tu La Tướng sẽ tiếp tục tiến hành đấu võ, để cho chúng ta rửa mắt mà đợi, xem thử tiếp theo có ai có thể ngăn cản bước tiến của Tu La hay không.
- Ai muốn chặn bước chân của Tu La có thể báo danh ngay bây giờ, tiếp theo, chúng ta cho mời Truy Phong Thối Lưu Dương.
Theo nam tử trung niên dứt lời, cửa thông đạo mở ra, từ trong đó đi ra một thanh niên thật cao gầy teo.
Tốc độ như tia chớp thoáng một cái đã qua, trong nháy mắt đã xuất hiện ở trên lôi đài.
- Là Truy Phong Thối Lưu Dương, hắn từng liên thắng qua 66 tràng ở Võ Đấu Trường, chiến tích còn mạnh hơn Lang Vương, lần này hắn nhất định có thể đánh bại Tu La.
- Ha ha, nói hắn lợi hai hơn Lang Vương, nếu không phải lúc trước vận khí của Lang Vương không tốt thì chiến tích khẳng định mạnh hơn Lưu Dương.
- Ngươi biết cái đếch gì, tốc độ của Truy Phong Thối Lưu Dương còn nhanh hơn Lang Vương, hắn khẳng định cường hơn Lang Vương.
- A, bọn họ ai mạnh hơn thì cũng sẽ không là đối thủ của Tu La.
- ...
- Phương sư đệ, ngươi thấy thế nào?
Phong Vô Cực nhìn Phương Húc ngồi ở bên cạnh, hỏi.