Phong Vô Cực muốn đặt cược thêm một lần nữa, hắn muốn gỡ lại số linh thạch vừa mới thua.
Nhưng lần này, hắn cảm thấy cần phải hỏi trước cao nhân bên cạnh một chút.
- Ta không biết.
Phương Húc lắc đầu nói.
Hắn lại không biết người vừa mới xuất hiện kia là ai, thực lực thế nào, thật sự không thể đánh giá.
Sư tôn đã nói, dưới tình huống không chút gì về đối phương thì tốt nhất đừng tuỳ tiện đưa ra kết luận.
Có khả năng một tên ăn mày ven đường cũng là một cường giả không biết tên, một tiểu cô nương bán hoa ven đường cũng là một vị thiên tài thiên tư tuyệt thế...
- Từ sư muội, ngươi cảm giác. . . ?
- Tu La!
Không đợi Phong Vô Cực hỏi xong, Từ Vi đã vượt lên trước trả lời.
- Tốt.
Phong Vô Cực nhìn thoáng qua Từ Vi giống như hoa si, cảm thấy vẫn không thể tin tưởng nàng.
Linh thạch trên người của hắn không còn nhiều lắm, nếu như thua nữa thì hắn sẽ thật sự nghèo rớt mồng tơi rồi.
Phương Vô Nhai liếc nhìn Phong Vô Cực một chút, giống như đang nói:
- Phong sư đệ, sao ngươi không hỏi ta này?
Tốt, Phong Vô Cực một mặt xoắn xuýt căn bản là không nhìn thấy ánh mắt ám chỉ của Phương Vô Nhai.
- Hắc hắc, ta vừa mới nhìn ngươi chiến đấu, thực lực của ngươi đúng là rất mạnh, ngay cả Sư Vương Tân Ba Đặc cũng không phải là đối thủ của ngươi, nhưng tốc độ của ta cũng không phải Tân Ba Đặc có thể so sánh được, ngươi muốn dựa vào tốc độ áp chế ta chính là chuyện không thể nào.
Lưu Dương tự tin nói.
Vừa rồi hắn cũng xem Sư Vương Tân Ba Đặc giao đấu với Tu La, nếu như không phải tốc độ Tân Ba Đặc không tốt thì hắn chưa chắc sẽ thua.
Mà hắn lại không giống, phòng ngự của hắn không bằng Tân Ba Đặc, lực lượng không bằng Tân Ba Đặc, công kích không bằng Tân Ba Đặc, nhưng tốc độ của hắn nhanh.
Hắn có tự tin có thể tránh thoát một chiêu cuối cùng Tu La thi triển, mà chỉ cần hắn tìm được cơ hội thì hắn có nắm chắc một chiêu đánh bại Tu La.
Dù sao thì phòng ngự của Tu La thấp hơn Tân Ba Đặc rất nhiều.
Tu La không nói gì, chỉ dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Lưu Dương.
- Ha ha, xem ta đánh bại ngươi như thế nào đây.
Hắn vừa nói hết câu, trên lôi đài đã có nhiều hơn một đạo tàn ảnh, vây Tu La vào giữa.
- Hắc hắc.
Từng đợt tiếng cười từ bốn phương tám hướng truyền đến, toàn bộ trên lôi đài đều quanh quẩn tiếng cười quái dị của Lưu Dương.
- Hít, tốc độ này thật nhanh thật sự là không thấy không rõ đâu mới là chân thân.
- Không hổ là Truy Phong Thối, tốc độ của hắn thật sự quá nhanh, lần này Tu La nhất định thua không thể nghi ngờ.
Lưu Dương ỷ vào tốc độ, cũng không một mạch bay thẳng về hướng Tu La mà không ngừng thử thăm dò bên cạnh Tu La, nỗ lực một kích trọng thương Tu La.
Thế nhưng tốc độ mà Lưu Dương ỷ lại, trong mắt một số người bình thường thì đúng là khó có thể phốc bắt, nhưng ở trong mắt Tu La cũng chỉ là nhanh hơn hắn một chút mà thôi, còn chưa đến mức làm cho hắn không cách nào phản kích.
Sau khi thăm dò mấy lần, Lưu Dương vẫn không tìm được sơ hở của Tu La, rốt cục, hắn vẫn không nhịn được động thủ đối với Tu La.
- Hắc hắc!
Tiếng cười quái dị từ bên trái Tu La truyền đến, hắn vẫn như cũ không hề bị lay động, chỉ đứng đó và nắm chặt trường kiếm trong tay.
Chớp mắt một cái, một cảm giác nguy cơ to lớn từ sau lưng Tu La đánh tới.
Một hắc ảnh lao thẳng về hướng thân thể của hắn, tốc độ nhanh như thiểm điện, song chưởng xuất hiện mấy đạo hàn mang cùng bắn về hướng Tu La, đồng thời, một cước ảnh theo sát phía sau, đá vào thân thể Tu La.
Sau lưng Tu La giống như là mọc thêm con mắt, chỉ thấy hắn nhẹ nhàng né qua một bên, hiểm hiểm tránh thoát mấy đạo hàn mang công kích, đồng thời, trường kiếm trong tay của hắn quét ngang một cái, trực tiếp ép lui cước ảnh của Lưu Dương.
- Xoẹt!
Lưu Dương đứng ở biên giới lôi đài, cúi đầu nhìn thoáng qua ống quần đã nát của mình, phía trên bắp chân của hắn xuất hiện một vết máu nhàn nhạt.
Đồng tử Lưu Dương hơi co lại:
- Tốc độ phản ứng của hắn quá nhanh.
Một lần đánh lén vừa rồi không những không gây sát thương cho đối phương, ngược lại làm cho bản thân mình chịu một chút vết thương nhẹ.
Tuy chút thương tổn ấy hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc hắn phát huy thực lực, nhưng trong lần đánh lén vừa rồi, hắn đã thua.
- Mẹ nó, thật phiền phức.
Lưu Dương chửi thầm một tiếng.
Trước khi tham gia đấu võ, hắn đã nhờ bằng hữu của hắn đặt cho hắn không ít linh thạch, nếu như hắn thua thì sẽ phải đền hết thân gia.
Trải qua lần thăm dò vừa rồi, hắn đã biết Tu La khó đối phó, hắn muốn thắng Tu La rất khó, thậm chí khả năng thua còn lớn hơn.
Nghĩ xong, Lưu Dương lên tiếng nói:
- Tu La, tuy ngươi phản ứng rất nhanh, nhưng tốc độ của ngươi vẫn không bằng ta, tiếp tục đánh nữa sẽ rất khó phân ra thắng bại, không bằng trận này hai chúng ta xem như hoà không phân thắng bại, thế nào?