*Dịch và biên bởi team Thiên Kiêu Tông *
Chương 16: Phúc tinh (3)
Bóng Đèn quay đầu, người kéo anh ta lại chính là đội trưởng Trần.
Đội trưởng Trần đến từ khi nào?
Bóng Đèn vội vàng chào hỏi, Tiêu Chính Công chỉ vào Lý Bạn Phong sắp lên tàu, nói với Lão Trần: "Đội trưởng Trần, Lý Bạn Phong sắp trốn thoát, trên người hắn có thể mang theo vật phẩm quan trọng, bây giờ là cơ hội duy nhất để bắt hắn lại."
Lão Trần gật đầu, nói với Tiêu Chính Công: "Nói có lý, cậu đi đi, tôi ở đây đợi cậu."
Tiêu Chính Công mặt mày co rúm, không hề có bất kỳ hành động gì.
Bóng Đèn rất ngạc nhiên, anh ta không hiểu tại sao Tiêu Chính Công không hề động thủ.
Phải chăng thực sự chỉ là để thử thách anh ta?
Lão Trần nhìn Tiêu Chính Công, cười nói: "Cậu sợ rồi à?"
Tiêu Chính Công không phản bác, quả thật là y sợ rồi.
Bóng Đèn càng thấy khó hiểu hơn.
Tại sao Tiêu Chính Công lại sợ?
Tại sao y lại phải sợ một con dê trắng non giống như Lý Bạn Phong cơ chứ?
Lão Trần nhìn bà lão trên sân ga: "Lý Bạn Phong cầm đồ của phúc tinh, chắc chắn sẽ gặp ba lần vận may, trước mặt phúc tinh(*), cậu bảo Bóng Đèn đi bắt Lý Bạn Phong, chẳng khác nào bảo Bóng Đèn đi tìm cái chết sao?"
(*phúc tinh: một kiểu người đặc biệt trong truyện)
Câu nói này khiến Bóng Đèn hoàn toàn chết lặng.
Ai là phúc tinh?
Bà lão đó sao?
Mình đi thì sẽ chết?
Vậy tại sao đội phó Tiêu lại bảo mình đi?
Bóng Đèn ngạc nhiên nhìn đội phó Tiêu, đội phó Tiêu không có biểu cảm gì đặc biệt, hoàn toàn không có chút áy náy nào: "Tôi không chắc đó là phúc tinh, tôi cũng không chắc phúc tinh có liên quan gì đến Lý Bạn Phong."
Y không chắc?
Không chắc mà bảo tôi đi làm vật thí nghiệm?
Mặt Bóng Đèn tái mét, ấn tượng về đội phó Tiêu hoàn toàn thay đổi.
Đội phó Tiêu tiếp tục nói: "Đồ trên tay Lý Bạn Phong rất quan trọng, không thể để hắn mang đi, chúng ta phải chịu một chút rủi ro vì điều đó!"
"Để một mình tôi chịu rủi ro hả?" Bóng Đèn nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Công.
Tiêu Chính Công bình tĩnh nói: "Đây vốn là trách nhiệm của cậu, là cậu để Lý Bạn Phong chạy thoát!"
Đội trưởng Trần vỗ vai Bóng Đèn, trấn an anh ta.
Khi Bóng Đèn bình tĩnh lại, đội trưởng Trần quay sang Tiêu Chính Công: "Để thứ đó đến nơi nó cần đến, không phải cũng tốt sao?"
Vẻ mặt Tiêu Chính Công lạnh lùng: "Lý Bạn Phong không phải là ám năng giả, hắn mang thứ quan trọng đó đến Phổ La Châu chẳng khác nào tự tìm đến cái chết, còn không bằng bây giờ..."
"Tôi vẫn nói như cũ, nếu muốn đi thì cậu đi đi."
Đội trưởng Trần cười: "Cậu vừa nói phải bắn chết người này hay sao? Nhanh lên đi, tôi không ngăn cản cậu!"
Tiêu Chính Công không nói gì, y không muốn dùng mạng sống của mình để khiêu khích phúc tinh.
Đội trưởng Trần nhìn theo bóng lưng Lý Bạn Phong, trong lòng thầm nghĩ: “Chàng trai, phúc tinh phù hộ, cậu chắc chắn có thể an toàn đến Phổ La Châu. Nhưng khi cậu quay lại, không biết cậu có còn giữ được dáng vẻ như bây giờ không.”
Ù! Ù!
Tiếng còi lại vang lên, dường như đang thúc giục hành khách nhanh chóng lên tàu.
Lý Bạn Phong đến trước cửa toa tàu hoả xanh, nhân viên tàu kiểm tra vé, dùng kìm cắt một lỗ trên vé rồi cho hắn lên tàu.
Bước vào hành lang chật hẹp của toa tàu, Lý Bạn Phong tìm đến chỗ ngồi số bảy của mình.
Đây là... chỗ ngồi?
Lý Bạn Phong đẩy cửa số bảy.
Sau cánh cửa là một căn phòng nhỏ.
Phòng đơn?
Ở Hoàn Quốc ngồi tàu mà còn có phòng đơn sao?
Trong phòng có một chiếc ghế dài, loại ghế dài này rất phổ biến trên tàu hoả xanh, nhưng trong ký ức của Lý Bạn Phong, loại ghế này thường có một đôi, nhưng giờ chỉ có một chiếc. Trước ghế là một bàn ăn nhỏ, cũng là trang bị tiêu chuẩn trên tàu hỏa xanh, Lý Bạn Phong cũng rất quen thuộc.
Bên cạnh bàn ăn là cửa sổ, hai góc dưới của cửa sổ có tay cầm và nút bấm để mở cửa sổ, Lý Bạn Phong định mở cửa sổ để thông gió, nhưng phát hiện ra căn phòng nhỏ này còn có hai cánh cửa khác.
Lý Bạn Phong mở một trong hai cánh cửa, một mùi hương quen thuộc tràn đến.
Đó là một nhà vệ sinh, nhìn xuống bồn cầu có thể trực tiếp thấy đường ray.
Bên cạnh bồn cầu có một bồn rửa mặt.
Đây là phòng vệ sinh tiêu chuẩn của tàu hỏa xanh.
Vé giường nằm hạng nhất lại còn có phòng vệ sinh riêng?
Lý Bạn Phong quay người lại mở cánh cửa khác, bên trong là một căn phòng khác, chính xác hơn, đó là một giường nằm, vì bên trong chỉ có một chiếc giường.
Một phòng khách, một phòng ngủ, một phòng vệ sinh.
Đây là dành riêng cho toa hạng nhất sao?
Lý Bạn Phong lo lắng mình đã nhầm chỗ, định mở cửa ra ngoài để hỏi, bỗng nhiên nghe thấy tiếng loa phát thanh trong phòng khách kêu lên:
“Các hành khách thân mến, chào mừng quý vị đã lên tàu số 1160, hành khách đã lên tàu, xin vui lòng không di chuyển tự do, hành khách đi chuyến tàu này lần đầu tiên, vui lòng đóng kín rèm cửa, không nhìn ra ngoài cửa sổ, lưu ý không mở cửa sổ. Nhân viên phục vụ trên tàu chỉ chịu trách nhiệm kiểm tra vé khi lên tàu và nhắc nhở khi đến trạm, thời gian còn lại sẽ không làm phiền quý vị, nếu không cần thiết, xin đừng để người lạ vào toa của quý vị.
Chúc quý vị có một chuyến đi vui vẻ.”
Zzzz~
Tiếng loa ngừng lại, Lý Bạn Phong đang băn khoăn về một số quy định kỳ lạ, chẳng hạn như tại sao không được mở cửa sổ, tại sao phải đóng kín rèm cửa.
Điện thoại rung lên, Lý Bạn Phong nhận được một tin nhắn từ Hà Gia Khánh.
“Người anh em, nhất định phải tuân thủ các quy định trên tàu.”