Dịch và biên bởi team Thiên Kiêu Tông
Chương 17: Tam Đầu Xá (1)
Hà Gia Khánh nhắc nhở Lý Bạn Phong nhất định phải tuân thủ các quy định trên tàu.
Lý Bạn Phong nhanh chóng đóng rèm lại, khóa toa hành khách lại.
Hắn lấy ra hai hộp mì ăn liền, lấy nước nóng trên bếp trà trong toa hành khách úp mì ăn.
Đây giống như một dấu ấn lại trong linh hồn, ở trên tàu hỏa, mì ăn liền sẽ ngon hơn rất nhiều.
Sau khi ăn xong, Lý Bạn Phong ngồi trên ghế gửi tin nhắn lại cho Hà Gia Khánh: “Bây giờ nói cho tao biết, chuyện này là như thế nào?”
Hà Gia Khánh trả lời: "Tao bị nhốt ở Dược Vương Câu, chờ mày đến nhà tao rồi chúng ta sẽ nói chuyện trực tiếp."
"Trước tiên nói cho tao biết, rốt cuộc Dược Vương Câu là ở đâu? Có còn ở tỉnh Việt Đông không?"
“Không phải ở tỉnh Việt Đông, là ở Phổ La Châu. Không có thứ đó thì tao không thể thoát ra được.”
"Phổ La Châu là ở đâu?"
"Người anh em, tao đã tiêu hao quá mức rồi, không chịu được nữa, chờ chúng ta gặp mặt rồi nói."
“Trong gói là cái gì vậy?”
"Để tao nghỉ ngơi trước đã, tao nhất định sẽ nói cho mày biết, mày phải nhớ kỹ không được mở cái gói đó ra."
Hà Gia Khánh không còn gửi tin nhắn nữa.
Lý Bạn Phong lấy cái gói ra khỏi ba lô, đặt lên bàn ăn, lặng lẽ nhìn một lúc.
Nếu nói không tò mò thì là giả.
Nếu nói không mở ra thì không có khả năng.
Mấu chốt là mở ra lúc nào.
Lý Bạn Phong kết luận trong gói này là thứ gì đó rất quý giá.
Nhưng nghĩ tới cuộc điện thoại của người đàn ông mắt to, người đàn ông gọi là đội phó Tiêu trong điện thoại đã nhắc đến thứ này sẽ hại chết rất nhiều người.
Chẳng lẽ là một loại chất độc, hay là vũ khí sinh hóa như vi khuẩn virus gì đó?
Hà Gia Khánh không gửi thêm tin nhắn nào nữa. Y thực sự đã tiêu hao quá mức.
Lý Bạn Phong cũng mệt mỏi lắm rồi, vốn dĩ ở trong ký túc xá làm kiểu gì cũng không ngủ được, mà giờ ở trong toa hành khách, cơn buồn ngủ đến rất nhanh, khó có thể cưỡng lại.
Hắn lấy điện thoại ra bắt đầu tìm kiếm thông tin về Phổ La Châu, Dược Vương Câu và vịnh Lục Thủy.
Thông tin trong điện thoại đủ loại rất khó phân biệt. Lý Bạn Phong tìm kiếm rất lâu cũng không tìm thấy tin gì có giá trị.
Ánh sáng trong toa hành khách rất mờ, bên trong chụp đèn hình như là loại bóng đèn ngày bé cũng ít khi nhìn thấy, tỏa ra quầng sáng màu vàng khiến mí mắt nặng trĩu.
Rèm cửa được đóng chặt đến mức chỉ có thể nhìn thấy bóng mờ của khung cảnh bên ngoài đang lùi dần.
Tàu hỏa hơi nước kêu xình xịch, tiếng bánh xe va chạm với đường ray, thỉnh thoảng có tiếng còi trộn lẫn tạo thành tiếng ồn trắng đầy thôi miên, làm Lý Bạn Phong vô thức bước vào phòng ngủ, nằm xuống giường ngủ thiếp đi.
Hắn không nhớ mình đã ngủ bao lâu, giữa chừng có uống nước rồi đi vệ sinh, cho đến khi có tiếng đập cửa dữ dội đánh thức Lý Bạn Phong tỉnh lại trong cơn mơ.
"Đại ca, đại ca! Xin anh mở cửa ra cho tôi đi vào một lúc thôi, một lúc là được."
Ngoài toa hành khách vang lên giọng của một người phụ nữ, rất khẩn cấp, rất hoảng sợ, còn kèm theo khóc lóc.
Còn có một đứa trẻ cũng cầu xin: “Chú ơi, xin chú mở cửa ra, cháu xin chú.”
Đứa trẻ khóc.
Lý Bạn Phong không mở cửa.
Loa trên tàu hỏa đã thông báo, nếu không cần thiết thì đừng để người lạ vào toa hành khách.
Hơn nữa còn có một vấn đề quan trọng.
Sao người phụ nữ biết mình là một đại ca? Sao đứa trẻ kia lại biết mình là một ông chú?
Từ khi lên tàu hỏa, Lý Bạn Phong vẫn chưa ra khỏi toa hành khách, ngoại trừ nhân viên phục vụ kiểm tra vé, Lý Bạn Phong chưa từng gặp ai khác.
"Đại ca, tôi xin anh, cho tôi vào trong một lúc thôi, một lúc thôi tôi sẽ đi!"
“Chú ơi, chú mở cửa đi…”
Ầm ầm ầm!
Tiếng gõ cửa càng dồn dập, tiếng khóc càng thêm thảm thiết.
Lý Bạn Phong không trả lời, mà vào lúc này tàu hỏa hơi nước đang giảm tốc độ.
Loa thông báo vang lên: "Hành khách chú ý, ga Tam Đầu Xá sắp đến. Hành khách đến ga vui lòng thu dọn đồ đạc cá nhân để chuẩn bị xuống tàu."
"Tôi xin anh đấy đại ca, anh cho con tôi vào trốn một lúc, tôi không vào!" Người phụ nữ ngoài cửa kêu khàn cả cổ.
Rốt cuộc có chuyện gì, tại sao lại cứ phải trốn vào toa hành khách của mình?
Lý Bạn Phong đi tới gần cửa, định xuyên qua khe cửa nhìn ra ngoài, bỗng nhiên mơ hồ nghe thấy giọng nói của một người đàn ông: "Phá cửa đi, hắn không định mở cửa đâu!"
Lý Bạn Phong nhanh chóng lùi xa cánh cửa, tìm kiếm vũ khí có thể sử dụng được ở khắp nơi.
Ngoài cửa có ba người?
Thậm chí còn có một người đàn ông!
Đánh giá thấp nguy hiểm trên tàu hỏa này rồi.
"Phá cửa đi, nếu không phá sẽ muộn!" Giọng nói của người đàn ông lại vang lên.
Hắn thật sự dám phá cửa sao?
Mình đoán là hắn không dám, nếu không thì hắn đã phá từ nãy rồi.
Trong cửa ngoài cửa, hai bên đang giằng co.
Két!!!
Theo một tiếng hơi xả dài, đoàn tàu dừng lại.
Rầm rầm!
Lý Bạn Phong nghe được tiếng cửa toa hành khách mở ra, nhân viên phục vụ hạ thang xuống.
"Mở cửa! Mở cửa! Con mẹ mày mở cửa cho tao! Mày có mở hay không..."
Người phụ nữ điên cuồng chửi bậy.
Cánh cửa rung lắc dữ dội, người phụ nữ bắt đầu đá cửa.
Kỳ quái, tại sao lại là người phụ nữ đá cửa?
Dù không nhìn thấy, nhưng từ nhịp điệu của giọng nói có thể đoán ra được người vừa chửi bậy và đá cửa là cùng một người, chính là người phụ nữ đó!