“Không phải.” Aurora lắc đầu, vẻ mặt hơi chua xót nói: “Con đường kẻ nhìn trộm khác với con đường khác, thường xuyên bị rất nhiều tri thức đuổi theo, không muốn biết rõ cũng không được, không chịu nổi cũng không cho từ chối, khi ăn ma dược lên cấp, tình huống tri thức đuổi người này còn nghiêm trọng hơn.”
“Tuy rằng phần lớn những tri thức này không có tác dụng gì, nhưng luôn có một ít có giá trị, chú văn triệu hồi bạch chỉ chính là một trong số đó.”
“Truyền thụ đến từ Ẩn Nặc hiền giả?” Lumian hiểu được ý của chị gái.
Aurora kinh ngạc liếc nhìn hắn:
“Ngươi biết sao? Là cô gái kia dạy cho?”
“Ừm.” Lumian gật đầu.
Aurora như có đăm chiêu mím môi:
“Từ trải nghiệm của cá nhân ta, tri thức đuổi người cũng không hoàn toàn đến từ truyền thụ của Ẩn Nặc hiền giả, cái ta gọi là ù tai đúng là vì nghe thấy âm thanh của hắn, chiếm được tri thức hắn cho, việc này luôn khiến cho ta đau khổ, đầu gần kề nổ mạnh, chỉ mong mất khống chế quên đi.”
“Nhưng thỉnh thoảng, nhất là khi trạng thái của ta không tốt, sắp xuất hiện dấu hiệu mất khống chế, sẽ có một loại ảo giác, chính là tri thức của toàn bộ thế giới đều đang trở nên sống động, một vài thứ đuổi theo ta, chạy về phía ta, còn ta không thể tránh né được, chú văn triệu hồi bạch chỉ đã chủ động xâm nhập vào trong đầu óc ta như thế.”
“Khi ăn ma dược, tình huống tri thức đuổi người có 99% đến từ Ẩn Nặc hiền giả, 1% lại có liên quan đến tri thức trở nên sống động.”
“Thật kỳ diệu, cũng thật đáng sợ, có thể dọa hỏng tất cả người trong thôn.” Lumian vừa rất đi thẳng vào vấn đề lại cảm khái, vừa đang suy xét có cách nào để giải quyết vấn đề tri thức đuổi người thay chị gái không, hoặc là nói giảm bớt ảnh hưởng do nó mang đến.
Aurora cười khổ đáp lại:
“Chính là vì thường xuyên gặp phải tra tấn như vậy, ta mới không chấp thuận cho ngươi tiến vào con đường siêu phàm, nhưng mà tình huống như hiện giờ, trở thành người phi phàm thật sự còn tốt hơn người bình thường.”
Vì để cho em trai nhớ kỹ điên cuồng và nguy hiểm của con đường siêu phàm, nàng chỉ vào đầu mình:
“Bị tri thức đuổi theo, làm bạn với đau khổ trong thời gian dài, ta đều cảm thấy tinh thần và tính cách của ta xuất hiện dị hóa nhất định.”
“Không phải ta thường xuyên nói với ngươi rằng ta có chứng ám ảnh sợ xã hội sao, một ít thời điểm lại đặc biệt hay nói, thích đi ra ngoài tán gẫu với các bà cụ trong thôn, kể chuyện xưa cho đám trẻ con, thỉnh thoảng còn sẽ phát điên, mượn con ngựa con của phu nhân Puares lao nhanh trong núi, la to sao?”
“Đặc biệt hay nói thuộc về một loại bắn ngược của ở trong nhà lâu dài, không thể quay về quê cũ, con đường siêu phàm lại đè nén.”
“Còn thỉnh thoảng phát điên…”
Nói đến đây, Aurora nhìn Lumian, cười nhẹ một tiếng:
“Ngươi sẽ không cho rằng đây chính là cách dùng từ khoa trương chứ?”
Lumian trầm mặc, chỉ cảm thấy nụ cười này của chị gái vừa tự giễu, mờ mịt, lại mang theo đau khổ và giãy giụa khó diễn tả bằng lời.
Aurora lập tức thở dài:
“Khi đó, ta thậm chí không nhận biết chính mình.”
“Có lẽ có biện pháp giải quyết.” Khoảnh khắc này, Lumian cảm nhận sâu sắc vô lực của bản thân.
“Hy vọng thế, chúng ta tiếp tục.” Aurora chỉ vào tế đàn: “Chờ ký kết khế ước với sinh vật Linh giới được triệu hoán ra, sau lại triệu hồi nó thì đơn giản, một câu miêu tả cuối cùng có thể thay đổi thành ‘Sinh vật khế ước chỉ thuộc về Aurora Lee’, thật sự chuẩn xác đúng không nào? Hơn nữa, trước khi khế ước được giải trừ, người khác không thể triệu hồi nó.”
“Mỗi một người chỉ có thể có một sinh vật khế ước?” Lumian rất quan tâm đến vấn đề này.
“Thế thì không phải, giới hạn cụ thể là bao nhiêu thì ta không rõ, nhưng chắc chắn không phải chỉ có một, đặc biệt là danh sách đặc biệt nào đó, ừm, khi triệu hồi dùng sinh vật khế ước thứ nhất, sinh vật khế ước thứ hai của YYY để phân chia.” Aurora nói sự thật: “Mặt khác, ngươi còn phải nhớ kỹ, triệu hồi sinh vật Linh giới sẽ tiêu hao linh tính của bản thân ngươi, triệu hồi càng nhiều tiêu hao càng lớn, lấy tinh tính của thợ săn, ta đoán chừng tối đa chỉ có thể thừa nhận một sinh vật khế ước.”
Nàng biết rõ tính cách của em trai nên đã thêm một bước phá hỏng lỗ hổng Lumian có thể tìm tới:
“Sau khi mỗi một sinh vật Linh giới được triệu hoán đến hiện thực, thời gian có thể ở lại đều có hạn, càng nhỏ yếu thì càng lâu, ngươi đừng mong trước triệu hồi một sinh vật, chờ linh tính khôi phục lại triệu hồi sinh vật tiếp theo, trừ phi sinh vật được ngươi lựa chọn đều là kiểu rất nhỏ yếu, vả lại linh tính mạnh hơn hiện giờ.”
Nàng lập tức giơ bạch chỉ lên làm ví dụ:
“Nếu như ta không để cho bạch chỉ mang theo năng lực của ta, vậy nó có thể ở lại hiện thực mười hai tiếng, nếu như ta dùng chung đặc thù về ánh mắt của ta với nó, khiến cho nó làm việc giúp ta, vậy tối đa nó chỉ có thể kiên trì ba tiếng, linh tính của bản thân ta cũng sẽ luôn tiêu hao.”