Trong lúc suy nghĩ xoay chuyển, Lumian thấy được lồng ngực của quái vật lấy miệng làm đầu và cổ kia bắt đầu phồng lên xẹp xuống, giống như đang tiêu hóa kịch liệt.
Cảnh này hấp dẫn lực chú ý của Lumian, cũng khiến cho hắn phát hiện trên người để trần của quái vật có thứ gì đó bất thường.
Trên ngực trái, ngực phải và dưới cổ của nó đều có thứ màu đen giống như vết tích con dấu.
“Này…” Đồng tử của Lumian không tự chủ phóng đại, muốn nhìn càng rõ hơn chút nữa.
Hắn đã từng nhìn thấy thứ tương tự như vậy ở trên người linh mục giáo xứ!
Đó là vào cuối lễ mừng Mùa Chay, ấn ký màu đen lộ ra sau khi thân thể linh mục giáo xứ phồng to dẫn đến nứt rách quần áo!
Trải qua cẩn thận phân biệt rõ, Lumian xác nhận thứ màu đen giống như ba vết tích con dấu ở trên thân con quái vật kia thuộc về cùng một loại với ở trên người linh mục giáo xứ:
Chúng nó đều được tạo thành từ văn tự độc đáo và ký tự kỳ dị, giống như liên thông một thế giới khác khó có thể miêu tả.
Chỗ khác biệt là trên người linh mục giáo xứ chí ít có mười một mười hai cái, nhưng trên người quái vật chỉ có ba cái.
“Ấn ký màu đen này có tác dụng gì? Là dấu ấn do một tồn tại bí ẩn nào đó đánh lên? Số lượng càng nhiều, ban ơn nhận được càng lớn?” Lumian vừa nghi hoặc lại mờ mịt quan sát tiếp.
Hắn nỗ lực muốn nhớ lại văn tự và ký hiệu tạo thành một ấn ký trong đó, nhưng phiền ở chỗ đều là thứ hắn không biết, tạm thời thật sự không nhớ ra được, mà hắn lại không hề mang theo giấy và bút, không thể vẽ.
Cuối cùng quái vật đã tiêu hóa xong đống máu thịt kia, nó hoạt động cánh tay, vẩy bảy tám xúc tua màu đen đậm bọc màng thịt ở bên cạnh miệng.
Ấn ký chỗ dưới cổ nó hơi tỏa sáng, lồng ngực theo đó phát ra âm thanh cộng hưởng vo vo vo.
Âm thanh này càng lúc càng lớn, giống như có một luồng khí lưu tàn sát bừa bãi trong tổ ong, ra vào từ trong lỗ này đến lỗ khác.
Cái miệng giống như hoa loa kèn mở ra, âm thanh vo vo vo càng thêm rõ ràng.
Lumian nghe thấy vô cùng phiền chán, chỉ mong đánh con quái vật kia một trận:
Âm thanh này rất khó nghe ngươi biết không?
Trong khí huyết sôi trào, Lumian chỉ cảm thấy một cơn tức giận nhảy từ trong lòng lên trên trán.
Hắn lập tức trở nên kích động, mang theo súng săn, vòng qua tảng đá che giấu bóng dáng bản thân, nhảy từ trên nóc nhà đã sụp đổ một nửa xuống.
Rầm!
Lumian rơi xuống mặt đất, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi với con quái vật có cái miệng màu máu hình dáng lốc xoáy tràn đầy răng nhọn.
Lumian vốn định tức giận mắng mỏ đối phương là đồ heo ngốc lập tức khôi phục bình tĩnh, có một cảm giác mờ mịt và luống cuống vì bị ép nhảy lên sân khấu.
Miệng màu máu của con quái vật kia nhắm ngay vào hắn, không phát ra âm thanh nữa.
“Ta có thể nói, xin lỗi, là hiểu lầm không?” Lumian nhỏ giọng lẩm bẩm.
Hắn hoài nghi tạp âm mới vừa rồi kia có vấn đề, lại khiến cho mình mất đi lý trí, nhảy ra khỏi chỗ ẩn nấp, ý đồ phát động công kích!
Nhưng sự việc đã xảy ra, xin lỗi nhất định không có tác dụng gì, trước mặt hắn chỉ có hai lựa chọn, một là chiến, hai là trốn.
Với kinh nghiệm của Lumian, thời điểm này định trực tiếp chạy trốn có tỷ lệ trốn thoát được không lớn, đối phương không chỉ không hề bị thương, hơn nữa đã chuẩn bị sẵn sàng, giơ bảy tám cái xúc tua kia lên.
Do đó, nếu như thật sự định chạy trốn, cũng phải đánh một trận trước, tìm cơ hội lại nói!
Không do dự, Lumian khôi phục lý trí giơ khẩu súng săn trong tay đã sớm nhét đạn chì vào lên.
Đoàng!
Con quái vật kia rõ ràng không dự đoán được kẻ địch quyết đoán như thế nhanh chóng như thế, vả lại nó còn thiếu hiểu biết đối với súng săn, không kịp né tránh gì, bị nhiều mảnh chì bị vỡ ra bắn thẳng lên thân.
“A!”
Cái miệng có hình dáng lốc xoáy tràn đầy răng nhọn của nó mở ra theo bản năng, phát ra tiếng kêu to tràn đầy đau đớn, nhiều chỗ trước ngực nó lập tức biến thành máu thịt lẫn lộn, bao gồm cả chỗ ấn ký màu đen ở bên phải.
Nhưng ấn ký màu đen này giống như bị khắc vào trong máu, trong thịt, vẫn có thể thấy được rõ ràng, không hề bị ảnh hưởng của trạng thái vết thương.
Lumian không quan tâm đến thưởng thức tiếng kêu thảm thiết của con mồi, vừa nổ súng xong đã lập tức dời khỏi vị trí, cũng lấy đạn mới từ trong bao vải bên hông bắn ra.
Ngay khi hắn một lần nữa nhắm trúng mục tiêu, ấn ký màu đen bên ngực trái của quái vật hơi phát sáng lên.
Sinh vật tương tự con người có cái đầu và nửa cái cổ biến thành cái miệng vĩ đại kia theo đó biến mất không thấy đâu nữa.
Nó cứ mất tung tích trước mặt Lumian như vậy!
Chạy rồi? Ẩn thân? Lumian tìm kiếm đáp án từ trong các loại tiểu thuyết do Aurora viết và trong tri thức thần bí học đã được nàng dạy.