“Các ngươi đều là người phi phàm?”
Ba con cừu kia không tiếp tục dùng chân để viết ngôn ngữ Plateau nữa, lấy động tác gật đầu để trả lời chắc chắn.
Aurora ừm một tiếng, suy nghĩ trong lòng nhanh chóng quay ngược lại:
Mục tiêu săn bắn của Pierre Berry và Niort Meilleur lại đều là người phi phàm, như vậy là định làm gì?
Nhưng đã chết mất một người…
Hoặc là thực lực của Niort Meilleur kém xa Pierre, hoặc là sức mạnh do bọn họ thông qua ban ơn nhận được, vả lại nắm giữ còn chưa thuần thục, trong chiến đấu siêu phàm không thể tránh khỏi xuất hiện chút vấn đề…
Aurora lại nhìn ba con cừu kia nói:
“Các ngươi có biết Pierre bắt các ngươi để làm gì không?”
Ba con cừu kia lại tự viết riêng phần mình:
“Ta nghe hắn đề cập đến Thần và kính dâng.”
“Có thể để dùng huyết tế.”
“Ta hoài nghi hắn định hiến tế bọn ta cho Tà Thần.”
Đúng là thế, linh tính của người phi phàm cực cao, lại người mang đặc tính, là tế phẩm mạnh hơn người bình thường nhiều lần, càng có thể lấy lòng Tà Thần… Pierre Berry và Niort Meilleur lấy thay đổi bãi chăn cừu để che giấu, đi quốc gia khác bắt người phi phàm đến để hiến tế? Như vậy thật sự sẽ không dễ dàng thu hút sự chú ý của chính phủ bản địa… Aurora gật đầu nhẹ đến không thể nhận ra.
Nàng trịnh trọng hỏi:
“Pierre có đề cập đến tôn danh của vị Thần kia không?”
“Hay nói cách khác, nghi thức biến các ngươi thành cừu là khẩn cầu với ai?”
Ba con cừu kia đồng thời sửng sốt, giống như rơi vào trong hồi ức.
Ngay sau đó, bọn họ đồng loạt cúi đầu, giơ chân về phía bùn đất trước mặt.
Không biết vì sao, Aurora đột nhiên cảm thấy xung quanh lạnh lẽo ảm đạm rất nhiều, giống như mặt trời trên trời cao kia vừa lúc bị mây đen che khuất, lại trùng hợp có cơn gió lạnh trong núi thổi qua.
Ba con cừu kia bắt đầu viết.
Linh tính trực giác của Aurora có báo động trước mãnh liệt, lập tức kêu lên:
“Chờ một chút!”
Ba con cừu kia xoạt ngẩng đầu lên, nhìn nàng.
Không biết từ khi nào khóe mắt của bọn họ đã chảy ra lệ máu, da lông trên khuôn mặt loang lổ vết bẩn, thật dọa người.
Một giây sau, ba con cừu tiếp tục viết.
Aurora vội vàng xoay người, cấp tốc chạy tới bên cạnh hàng rào.
Chờ nàng thoát khỏi chuồng cừu, sau đó khi nhìn lại, ba con cừu kia đang đắm chìm trong ánh mặt trời trên trời cao rơi xuống.
Nếu không phải trên mặt chúng nó vẫn còn lưu lại dấu vết màu máu, tất cả không hề khác thường.
Thịch, thịch… Trái tim của Aurora còn đang nhảy loạn.
Nàng vừa thở dài vừa thấy may mắn:
“Nếu như không phải ta nắm giữ bí thuật phong ấn ánh mắt bước đầu trước đó, thường xuyên sẽ nhìn thấy thứ không nên thấy, kinh nghiệm thử thách, trực giác mạnh mẽ, mới vừa rồi không phản ứng lại kịp…”
Nàng lập tức lấy bột phấn màu sắt đen ra, vứt chúng nó vào trong chuồng cừu.
Những chữ trên bùn đất lập tức bị bàn tay vô hình xóa đi.
Về phần vết bẩn trên mặt con cừu, Aurora khó có thể dùng pháp thuật để xử lý, cũng không dám đến gần, nên trực tiếp dùng nước để lau.
Nàng lo lắng ba con cừu kia đã khác với trước, có tính nguy hiểm tiềm tàng.
…
Bên trong quán rượu lâu năm, Lumian uống rượu Absinthe màu xanh nhạt chống khuỷu tay phải lên trên quầy bar, tùy tiện nhìn quanh một vòng.
Hắn không nhìn thấy cô gái thần bí kia, cũng không phát hiện ba người xứ khác Ryan, Leah, Valentine này.
Cô gái kia, hắn không biết khi nào sẽ xuất hiện, chỉ có thể tìm may mắn, còn ba người kia, hắn cho rằng có lẽ bọn họ đang dạo bước trong thôn, tìm người nói chuyện phiếm.
“Thật ra, ta có cơ hội kết hôn.” Pierre Berry đã uống xong một ly rượu Absinthe bưng một ly chất lỏng màu xanh nhạt khác lên, thao thao bất tuyệt nói.
“Vậy sao?” Lumian cười nhạo nói: “Có ai có thể coi trọng một người chăn cừu?”
Pierre thở dài nói:
“Phần lớn bãi cỏ đồng bằng khi chúng ta thay đổi bãi chăn nuôi đều có chủ nhân, không phải là chủ nhân của trang viên đó thì cũng là người của thôn gần đó, nếu như muốn chăn thả, hoặc là nộp thuế bãi chăn nuôi, hoặc là cưới một cô nương trong thôn, định cư ở đó.”
“Đây chính là chuyện tốt đối với người chăn cừu.” Lumian cười nói.
Pierre nhấp một ngụm rượu Absinthe, nghiêng đầu liếc nhìn hắn:
“Cần cô nương kia có thể coi trọng ngươi, hơn nữa không thể nhận đồ cưới.”
“Lần đó, vừa vặn có cô nương cảm thấy ta không tệ, không ghét bỏ ta là kẻ nghèo hèn, người chăn cừu, bằng lòng kết hôn với ta, có phải nàng ngốc không?”
“Đúng thế.” Lumian thành thật gật đầu.
Pierre bưng rượu Absinthe màu xanh nhạt, trầm mặc một hồi lâu mới nói:
“Sau này nàng chết.”
“Nàng làm việc ở nhà xưởng ngoại ô, quá mệt mỏi nên sinh bệnh, ta chạy qua nhiều nhà thờ, tìm linh mục cầu nguyện cho nàng, tìm bác sỹ chữa bệnh cho nàng, nhưng đều không có tác dụng.”
“Về sau, ta hiểu rõ một đạo lý.”
“Đạo lý gì?” Lumian nhấp một ngụm rượu Absinthe.
Trên mặt Pierre hiện lên cảm xúc căm hận: