“Những kẻ mọc thịt trên thân phía dưới thải ra căn bản không cứu vớt được chúng ta!”
“Thân thể mọc ra không phải thịt, phía dưới không cần thải ra có thể sao?” Lumian hỏi lại.
Pierre cười nhẹ hai tiếng:
“Đó là đức Thánh và thiên sứ, nhưng bọn họ sẽ nhìn đến chúng ta sao?”
Lumian chậc một tiếng:
“Vậy vì sao ngươi còn đi tìm linh mục giáo xứ cầu nguyện chứ?”
“Hắn không chỉ mọc thịt trên người, thải ra bên dưới chính là phân, lại còn thích ngủ với phụ nữ.”
Pierre lại nghiêng đầu, liếc nhìn Lumian:
“Ngươi không hiểu, hắn có linh hồn trí thức nào đó, có thể cứu vớt chúng ta.”
“Trí thức?” Lumian không hiểu lắm với từ này.
Pierre lại uống một ngụm rượu Absinthe màu xanh nhạt, giống như không nghe thấy vấn đề này.
Lumian cũng không dám hỏi dò sâu hơn, ngược lại tán gẫu:
“Ta nghe người ta nói, lúc một hai giờ ngươi đã đi đến nhà thờ rồi, vì sao ba bốn giờ lại còn đi nữa vậy?”
Pierre ôn hòa cười nói:
“Buổi chiều có thể tán gẫu với người có trí thức giống vậy.”
Hắn không phủ nhận sau trưa đi nhà thờ.
Lumian lập tức nhẹ nhàng thở ra – ít nhất trước mắt xem ra còn không có người khác có thể giữ lại trí nhớ, can thiệp vào quá trình lịch sử.
Hắn hoài nghi Pierre Berry đi nhà thờ sau trưa là khơi thông một chút trước với linh mục giáo xứ, ba bốn giờ chiều mới là trao đổi của đoàn thể nhỏ.
Uống rượu xong, thấy thời gian ăn tối đã đến, Lumian và Pierre Berry chia tay, quay về nhà mình.
Khi đi đến một con đường nhỏ yên lặng, em trai của linh mục giáo xứ Ponce Bene dẫn theo mấy tên tay chân đột nhiên tiến vào từ lối rẽ, chặn đường hắn.
Ponce Bene với dáng người to lớn, tóc đen mắt lam nhìn Lumian, cười dữ tợn nói:
“Buổi chiều ngươi quá biết đùa dai nhỉ? Nhất định phải ở nhà thờ kéo dài thời gian của bọn ta.”
“Nếu không phải linh mục giáo xứ ở đó, khi ấy ta đã đánh ngươi!”
“Thằng nhãi khốn nạn, đến ăn XX của Ponce ba ngươi đi.”
Đầu tiên Lumian sửng sốt một giây với sự ngu xuẩn của tên này, ngay sau đó là mừng rỡ như điên một trận.
Hắn và Aurora phán đoán không sai, trong vòng tuần hoàn trước đó, trước lễ tang của Naroka, có lẽ Ponce Bene còn chưa nhận được sức mạnh siêu phàm, có thể ngửi được khí tức nguy hiểm!
Bây giờ hắn lại dám đến trước mặt một người phi phàm!
Lumian không chút do dự, xoay người lại, chạy như điên.
Ponce và các tay đấm của hắn theo sát đằng sau.
Nhưng bọn họ mới vừa lao ra khỏi con đường nhỏ lọt giữa hai tòa nhà đã mất đi tung tích của mục tiêu.
Ponce Bene liếc nhìn xung quanh, ra lệnh cho thuộc hạ:
“Tìm kiếm khắp nơi xem.”
Hắn cảm thấy Lumian không thể nào chạy nhanh như vậy được, có lẽ đang trốn ở gần đó.
Mấy tên tay chân kia lập tức chạy ra xung quanh, tìm kiếm chỗ bí mật gần đó, chỉ còn lại một mình Ponce Bene đứng ở trên lối vào con đường nhỏ.
Lumian bò lên đến tầng hai tòa nhà bên cạnh thấy thế, vèo một tiếng, nhảy thẳng về phía Ponce.
Phịch!
Ponce bị sức mạnh vĩ đại đụng ngã lăn trên đất, khí huyết cuồn cuộn, trước mắt biến thành màu đen, mất đi năng lực chiến đấu trong ngắn ngủi.
Nếu không phải Lumian có thu liễm, không trực tiếp nện lên trên người hắn, khả năng hắn còn bị gãy một ít xương.
Lumian thuận thế đứng lên, xoay người túm lấy hai cánh tay của Ponce, cười nói với hắn:
“Nào, chúng ta thân cận một chút.”
Cướp trước Ponce chống lại, hắn kéo đối phương vào trong lòng, đầu gối húc lên.
Phụt một tiếng, con mắt của Ponce đều sắp trừng lòi ra ngoài, trên mặt tràn ngập đau khổ cực độ.
Bịch!
Lumian buông tay, mặc cho tên này ngã trên đất, cuộn mình thành con tôm.
Hắn lập tức xoay người chạy vào con đường nhỏ trước khi mấy tên tay chân của hắn chạy về, biến mất ở cuối con đường.
…
Phòng khách tòa nhà có hầm, trong phòng bếp của nhà ăn.
Lumian thông báo tình hình chỗ mình cho chị gái.
“Buổi chiều Pierre Berry lại đi nhà thờ… Có thể xác nhận, Ponce Bene bây giờ còn không có năng lực siêu phàm.”
Aurora nhẹ nhàng gật đầu, nói lại cảnh tượng mình gặp phải, nhất là nguy hiểm không biết, không hiểu cuối cùng kia.
Lumian suy nghĩ một lúc nói:
“Cô gái thần bí kia đã nói, tồn tại nào đó mới chỉ biết rõ tồn tại của hắn thôi đã có khả năng khiến cho người ta nhận lấy ô nhiễm.”
Aurora nhớ lại tình huống lúc đó, cho rằng nên như em trai nói.
Nàng cảm khái từ tận đáy lòng:
“Chỉ biết rõ hắn thôi đã có thể mang đến ô nhiễm đáng sợ như vậy… Tồn tại bí ẩn được đám người chăn cừu Pierre Berry sùng bái thật sự khủng bố, rất nhiều Tà Thần trong bút ký cổ đại đều không có biểu hiện như vậy.”
“Bằng không làm sao chúng ta có thể bị vây khốn ở trong thời gian tuần hoàn được?” Lumian cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Aurora càng nghĩ càng lệch đi, thì thầm nho nhỏ:
“Sẽ không phải đến đêm thứ mười hai cần chúng ta đối diện trực tiếp với tồn tại bí ẩn kia, lật đổ nó mới có thể hủy bỏ tuần hoàn đấy chứ?”